[REVIEW] Little Miss Sunshine - Bao giờ mới có một bộ phim gia đình dễ thương và độc đáo đến thế

Đánh giá phim · Maii ·

Đến từ một hãng phim độc lập với kinh phí làm phim khá thấp $8 triệu, sở hữu dàn diễn viên cũng chẳng ai nổi tiếng, nhưng Little Miss Sunshine vẫn chiếm được cảm tình của nhiều khán giả, với doanh thu lên đến $100 triệu.

Đến từ một hãng phim độc lập với kinh phí làm phim khá thấp $8 triệu, sở hữu dàn diễn viên cũng chẳng ai nổi tiếng, nhưng Little Miss Sunshine vẫn chiếm được cảm tình của nhiều khán giả, với doanh thu lên đến $100 triệu.

Little Miss Sunshine – Hoa Hậu Nhí Ánh Dương, ra mắt năm 2006, xoay quanh hành trình 800 dặm trên một chiếc xe du lịch nhỏ của gia đình 6 thành viên, để thành viên nhỏ tuổi nhất có cơ hội được tham gia một cuộc thi hoa hậu nhí ở California.

Phim đã giành 2 giải Oscar dành cho Kịch bản gốc xuất sắc nhất Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất (thuộc về Alan Arkin), nhận 2 đề cử cho Phim hay nhất Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất (thuộc về Abigail Bresline).

Tương tự như Rain Man, Little Miss Sunshine không có đề tài và cốt truyện gì quá đao to búa lớn, đơn giản là về cuộc “du ngoạn” dài để đưa cô bé Olive (Abigail Bresline) đi đến một cuộc thi. Nhưng điểm hấp dẫn mà bộ phim mang lại, chính là thể hiện dễ thương, màu sắc nhẹ nhàng và nét châm biếm hài hước.

Bối cảnh của phim phần lớn là ở trên một chiếc xe du lịch nhỏ, nóng bức và cũ kỹ đến độ mỗi khi muốn khởi động là gia đình phải cùng nhau đẩy xe để lấy trớn, cả kèn xe và thắng xe cũng có vấn đề. Nhưng chính chiếc xe này là nhân chứng cho biết bao chuyện dở khóc dở cười của gia đình kỳ lạ.

Các nhân vật trong phim rất đa dạng, đa chiều và nhiều tính cách khác biệt. Họ thể hiện quan điểm và được nhìn nhận rất rõ ràng thông qua các đoạn hội thoại, hoặc qua nhận xét của các nhân vật khác. Đời thường và dễ thương là những gì họ thể hiện trên hành trình 800 dặm khiến khán giả có lúc vừa yêu, nhưng cũng có lúc vừa giận. Nhưng điều quan trọng nhất và thông điệp mạnh mẽ nhất được thể hiện trong phim chính là hình ảnh một gia đình, không ai bị bỏ lại đằng sau, luôn luôn ủng hộ, luôn luôn bên cạnh nhau.

Hành trình này không chỉ là hành trình đưa một cô bé nhỏ đi thi hoa hậu, mà còn là hành trình trưởng thành trong tâm hồn của mỗi người trên chuyến xe đó.

Cô bé Olive, sau những phút ngần ngại khi biểu diễn mà chẳng ai ủng hộ, đã cười và tự tin lên hẳn sau khi các thành viên khác xông lên nhảy cùng. Richard Hoover (Greg Kinnear), người lúc nào cũng rêu rao về 9 bước thành công, không thích những kẻ thua cuộc, cuối cùng đã trở nên dễ mến hơn rất nhiều. Đầu phim, ông dạy cho Olive không nên xin lỗi vì đó là dấu hiệu của kẻ yếu đuối, nhưng đến gần cuối phim, chính ông lại quỳ xuống cầu mong ban giám khảo cho Olive đăng ký dự thi vì cả gia đình đến trễ.

Ông cố gắng đến phút cuối cùng, vì cô con gái nhỏ, vì mong muốn Olive có thể được tự do trình diễn trên sân khấu. Dwayne (Paul Dano) – con riêng của Sheryl, mở đầu phim với tính cách trầm lặng, ghét tất cả mọi người và tham gia chuyến đi chẳng lấy gì làm vui vẻ. Nhưng đến cuối vẫn quyết định biểu diễn để ủng hộ Olive và nở một nụ cười thật vui vẻ. Các nhân vật khác cũng đã thay đổi góc nhìn về cuộc sống, thay đổi cảm xúc sau chuyến đi ấy.

Từng ẩn ý đều được dựng nên hoàn hảo thông qua hành động, tạo hình, qua những chi tiết rất nhỏ. Các diễn viên tham gia phim mặc dù vô danh, nhưng ai cũng có sự xuất sắc của riêng mình. Và quả nhiên, với vẻ dễ thương cùng màn trình diễn rất chân thật mà cô bé Abigail Bresline đã chinh phục khán giả hoàn toàn, được xướng tên đề cử Oscar và trở thành một trong những nữ diễn viên trẻ tuổi nhất được vinh danh tại giải thưởng của Viện hàn lâm.

Phim kết thúc dang dở khi cả gia đình lên xe về nhà, không có thêm bất cứ một đoạn giải thích nào về cuộc sống sau này của thành viên. Họ bắt đầu hành trình với những vấn đề của riêng mình và cảm xúc ngổn ngang. Kết thúc hành trình, vấn đề của họ vẫn còn hiện diện, gia đình Hoover vẫn đang nằm trong cảnh gần như phá sản, Dwayne vẫn không thể thực hiện được giấc mơ làm phi công, Frank vẫn đang thất nghiệp, vẫn đang thất tình… Nhưng đổi lại, cảm xúc của họ đã dần ổn định trở lại, đã vui vẻ hơn, đã hiểu được nhiều điều hơn.

Nhiều khán giả xem xong Little Miss Sunshine có thể quên ngay bộ phim do tính giản đơn trong vẻ ngoài của nó, nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ, họ có thể hiểu rằng chỉ cần có gia đình bên cạnh, người ta có thể làm được mọi thứ.

Đề tài tình cảm gia đình ngày nay đã bắt đầu đi vào lối mòn do sự thiếu sáng tạo trong việc khai thác. Bởi thế là khi xem lại Little Miss Sunshine, tôi tự hỏi chẳng biết bao giờ mới lại xuất hiện một bộ phim gia đình dễ thương và độc đáo đến thế.