phongviet
phongviet

Nguyễn Phong Việt

Nhà thơ - nhà báo tự do

Hoạt động gần đây

phongviet phongviet đã đánh giá 7 cho Pháp Sư Mù

Lần đầu tiên trong điện ảnh Việt có 1 câu chuyện đậm chất tâm linh với pháp sư và các linh hồn, đồng thời là cuộc chiến giữa người sống và người chết như Pháp sư mù. Đây là dự án mà mình nghĩ ekip đã thật sự dũng cảm khi chọn một đề tài khó với quá nhiều kỹ xảo cần phải đưa vào phim, cũng như một câu chuyện phải kể với quá nhiều lớp lang và số phận ở trong đó. Vẫn là một phim đáng xem, đặc biệt là trên tinh thần giải trí thư giãn.

phongviet phongviet đã đánh giá 8 cho Doctor Sleep

Chất kinh dị trong phim này chỉ là một cú twist cho những gì thuộc về thriller mà bộ phim kể ra ở nửa cuối. Những gì hay nhất của bộ phim này chính xác là bạn phải xem, đừng bị đánh lừa về mặt cảm xúc bởi poster hay trailer. Ngay cả diễn viên chính Ewan McGregor và cả Rebecca Ferguson cũng chỉ là làm nền cho một nhân vật cực kỳ xuất chúng ở nửa sau của bộ phim. 150 phút của Doctor Sleep quả thật xứng đáng đến từng phút giây.

phongviet phongviet đã đánh giá 8 cho Terminator: Dark Fate

Terminator: Dark Fate (Kẻ hủy diệt: Vận mệnh đen tối) với mình thật sự là bộ phim mở màn đáng xem nhất cho mùa phim cuối năm.

Tập mới nhất này thật ra là tập nối tiếp phần Judgment Day ra mắt năm 1991. Terminator: Dark Fate có một đoạn intro mở đầu đủ để các fan của dòng phim hành động há hốc vì sự ngoạn mục của nó, và phim cũng khép lại bằng một trường đoạn hành động cực đỉnh vào chặng cuối phim.

Hai biểu tượng của series này là Linda Hamilton và Arnold Schwarzenegger vẫn trở lại như một cách nhắc nhớ với khán giả, rất hóm hỉnh và đặc biệt ấn tượng.

Câu chuyện Terminator: Dark Fate tiếp tục là môtip quen thuộc khi một kẻ hủy diệt REv-9 với một phiên bản sức mạnh gần như tuyệt đối, trở về hiện tại và quyết tâm tiêu diệt cô gái Daniela- người được xem là sinh mệnh của cuộc chiến chống lại AI của loài người trong tương lai. Trong khi đó Grace- một con người nâng cấp đồng bộ với máy- cũng được lực lượng kháng chiến cử đến để bảo vệ cho Daniela.

Terminator: Dark Fate mang trách nhiệm mở màn cho mùa lễ hội và trách nhiệm ấy được bộ phim thực thi một cách không thể tốt hơn nữa với một câu chuyện đầy đủ sự kịch tính, hấp dẫn và thỏa mãn thị giác khán giả trong hầu hết thời lượng phim.

phongviet phongviet đã thích và đánh giá 9 cho Joker (2019)

Joker & khi cái ác khiêu vũ với cuộc đời!

Có lẽ với hầu hết khán giả của Joker, cảm giác ám ảnh nhất phần lớn đều tập trung vào những lúc Joker tự khiêu vũ một mình: Joker khiêu vũ trong nhà vệ sinh, lúc trên bậc cầu thang bộ hoặc ngay cả trước khoảnh khắc bước ra khỏi tấm màn nhung của sân khấu gameshow…. Lần duy nhất Joker khiêu vũ với mẹ là lúc bà đang trong trạng thái buồn ngủ, cũng là lần mà đẩy số phận Joker đi đến bi kịch tận cùng của cảm xúc vì nhận ra mẹ mình là một người nói dối với căn bệnh hoang tưởng của bà…

Đầu tiên phải khẳng định Joker là người tốt. Là người mà khi nhận thức được mình có cái tên Happy, cùng với đó là thông điệp gửi gắm của người mẹ: “Con mang đến niềm vui và nụ cười cho thế giới này!”, Joker tin mình có lý do để tồn tại.

Cho đến khi tất cả vuột khỏi tầm tay, như kiểu bạn càng chứng tỏ bạn có giá trị với cuộc đời này (thông qua công việc làm một chú hề), có giá trị với gia đình (thông qua việc chăm sóc mẹ một cách tận tụy) thì lại càng nhận ra không ai là cần bạn cả. Khi mà một nhóm trẻ cũng có thể giẫm đạp bạn trên đường phố xem như một trò vui. Và đặc biệt là khi mẹ bạn luôn tìm cách cầu cứu sự quan tâm từ một người đàn ông khác mà không phải là bạn- một đứa con đang kề cận bà mỗi ngày.

Cũng giống như câu chuyện tâm lý của một đứa trẻ. Hoặc là nó rất ngoan để có thể thu hút bạn hoặc là nó rất hư cũng là cách gây ra sự chú ý. Chính những phát súng vô tình (nhưng không ngẫu nhiên chút nào) tạo ra vụ thảm sát trên chuyến tàu điện trong đêm ấy, là bước ngoặt để Joker nhìn ra sự tồn tại chính đáng của mình. Nếu mình không thể chứng minh sự tồn tại của mình ở vai trò một người tốt thì mình sẽ làm ngược lại…

Sẽ có không ít người trong chúng ta từng nghĩ như Joker: “Cái chết của tôi chính là thứ duy nhất có ý nghĩa trong cuộc đời tôi!”.

Tất cả khoảnh khắc mà Joker không thể ngăn lại những trận cười ngặt nghẽo vì căn bệnh không kiềm chế được tiếng cười của mình, đều là những khoảnh khắc cực kỳ bi thương. Nó giống như kiểu tận cùng của đau đớn, phẫn uất không phải là nước mắt cũng chẳng phải là sự câm lặng mà chính là những tiếng cười vô hồn. Những tiếng cười buộc phải vang lên giống như để chứng tỏ với thế giới này bạn vẫn đang ở đó mà không hề vô hình.

Không phải ngẫu nhiên mà trong phim có rất nhiều góc máy từ trên cao xuống và từ dưới nhìn lên. Từ trên nhìn xuống con người có thể rất nhỏ bé nhưng từ người nhìn lên thì con người hoàn toàn không nhỏ bé chút nào. Vấn đề là bạn đang chọn góc nhìn nào để sống sót.

Trong một khoảnh khắc nào đó của suốt gần 120 phút của bộ phim, mình đã nghĩ Joker như một Thanos của loài người

Joker phải tự biến mình thành kẻ xấu để ít ra mang lại điều tốt đẹp cho cái thành phố Gotham đang gần như vắng hẳn bàn tay của công lý. Dùng một cái xấu để thanh trừng một cái xấu là việc không được quyền xảy ra trong một xã hội pháp quyền. Nhưng nếu như xã hội ấy đang vận hành theo một cơ chế mà không ai biết chính xác nó là gì, và bất cứ tiếng nói yếu ớt nào cũng đều không có cơ hội được lắng nghe thì lại khác…

Mình thật sự không dám khuyên ai đó nên xem Joker khi bộ phim khởi chiếu vào cuối tuần này, vì nếu ở bên trong bạn có sẵn những mầm mống về cái ác, sự uất ức, lòng căm phẫn… nhưng chưa hề có cơ hội lộ diện ra bên ngoài thì rất có thể Joker sẽ kích hoạt cảm xúc ấy.

Joker là một phim quá hay vượt trên tất cả những mong đợi, cả Joaquin Phoenix và đạo diễn Todd Phillips đều xứng đáng có 1 đề cử ở hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc và Đạo diễn xuất sắc của Oscar 2020. Nhưng ở hướng ngược lại, nó cũng là một phim quá nặng nề về cái ác.

Trong khiêu vũ, bao giờ chúng ta cũng cần 2 người để nương tượng vào nhau. Một người tiến sẽ có một người lùi. Một bước chân lên sẽ có một bước chân nhường lại khoảng trống. Joker hơn ai hết rất cần điều đó, cần một điểm tựa để “khiêu vũ” cho dù là với tài năng ít ỏi của mình chỉ mong muốn làm một kẻ hề mua vui cho mọi người…

Nhưng rốt cuộc, Joker không có điểm tựa nào cả. Để chỉ còn duy nhất một cách là tự mình khiêu vũ với cuộc đời…

Và bi kịch thay, lúc cái ác khiêu vũ, lại là lúc nó vui nhất!

Cảm giác đầu tiên và quan trọng nhất khi xem tập phim ngoại truyện Hobbs and Shaw (Fast & Furious: Hobbs & Shaw) chính là đừng bao giờ để tâm đến sự logic. Còn lại thì cứ tận hưởng một cách thoải mái về sức hấp dẫn từ tập phim ngoại truyện của series đình đám Fast & Furious.

So với tất cả các phim có màn rượt đuổi nổi tiếng trên đường phố trong lịch sử điện ảnh, màn rượt đuổi trong phim giữa Hobbs và Shaw cùng em gái Hattie và kẻ phản diện Brixton có thể xem là một trong những màn đỉnh của đỉnh. Sự tổng hòa của âm nhạc, góc máy, kỹ xảo, phương tiện và cuối cùng là bối cảnh làm cho trường đoạn này trở nên cực kỳ xuất sắc.

Câu chuyện của bộ phim thật sự đơn giản, chỉ là một bên cố gắng bảo vệ em gái của Hattie trước con virus nguy hiểm đang có sẵn bên trong cô. Trong khi đó, ở phía ngược lại, Brixton muốn chiếm con virus kia để thực hiện một chiến dịch thanh tẩy những con người có thể chất yếu đuối, giúp cho thế giới loài người trở nên mạnh mẽ và bền vững hơn.

Thông điệp này có thể khác về cách thức, nhưng tựu trung vẫn giống với cách mà Thanos đã chiến đấu với mục tiêu lý tưởng của đời mình trong vũ trụ của Marvel. Nghĩa là mang đến một thế giới tương lai bền vững hơn so với sự hỗn loạn của hiện tại.

Để nói một từ về Hobbs and Shaw thì đó chỉ có thể là- Mãn nhãn!

Và trong một cuối tuần có vẻ sắp nhiều mưa gió như thế này, 133 phút của bộ phim này có thể sẽ làm cho chúng ta cảm thấy thời gian đang trôi qua rất nhanh!

phongviet phongviet đã thích và đánh giá 8 cho Romang

Với mình, câu chuyện phim Điều ba mẹ không kể không phải là một bi kịch, nó chỉ đơn giản là một thực tại của cuộc sống mà mỗi con người chúng ta, dù là ở vai trò cha mẹ hay con cái đều phải chấp nhận nó như vốn dĩ.

Như cái cách mà người cha nói với con dâu của mình khi cô rời đi cùng đứa con gái bé bỏng: “Nếu là ba thì ba cũng sẽ cư xử như con, vì không ai có thể chịu nổi cảnh ở trong một ngôi nhà với một người chồng bất tài, một người cha chồng cộc cằn và một người mẹ chồng đãng trí…”.

Cha mẹ không bao giờ chấp con cái. Những nỗi đau- nếu có- do con cái mang lại, chính là một phần đời mà họ phải sống với nó một khi quyết định để con sinh ra đời. Họ không hy sinh. Họ làm tất cả những điều đó vì họ có trách nhiệm với nó.

Chính vì vậy mà #DieuBaMeKhongKe rất thật, không màu mè cũng không tổ điểm thêm để lấy nước mắt. Một câu chuyện đủ hay thì tự dung nước mắt khán giả sẻ rơi.

Bộ phim này thật sự rất thích hợp với những ai đã và đang có gia đình, đã và đang có con cái… để có thể thấu hiểu hành trình mà mình lựa chọn làm cha mẹ hoàn toàn không hề đơn giản chút nào.

Và, phần đời về sau của một con người phụ thuộc rất lớn vào việc chúng ta đã tạo dựng được gì trong những năm tháng tuổi trẻ. Để dù con cái có thương yêu hay chăm sóc hay không, chúng ta vẫn có cách để sống cuộc đời riêng của chúng ta…

Điều ba mẹ chưa kể cho chúng ta, thật ra luôn nhiều hơn rất nhiều so với điều chúng ta có thể biết…

phongviet phongviet đã thích và đánh giá 8 cho The Lion King

Lắng nghe tiếng gọi từ bên trong…

Cuộc đời của một vị quân vương như Simba, thật ra không khác gì với những vị quân vương khác dù là cai trị con người hay một cánh rừng.

Nỗi buồn hay niềm vui, tuyệt vọng hay hân hoan, lẻ loi hay sum vầy… đều là những cung bậc tất yếu để tạo nên một vị vua. Simba vốn cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, vì muốn chứng tỏ cái tôi của mình mà đã đẩy vương quốc của vua cha đến chỗ bi kịch.

Để rồi, không còn lối thoát nào khác, Simba phải tháo chạy khỏi lỗi lầm của bản thân. Bước ngoặt đó, vừa có tác dụng thúc đẩy Simba bước vào một thế giới tự do khác, không áp lực, không ràng buột và đúng nghĩa vui sống, ca hát mỗi ngày.

Tuy nhiên, ở hướng ngược lại, từ sâu trong lòng, vết thương của thơ ấu vẫn là thứ mà Simba cố tình trốn chạy mỗi ngày. Xem như mình không biết, không nhớ và không có một quãng đời đã từng như thế với một gia đình, một người cha dũng mãnh và một người bạn thơ ấu Nala dễ thương.

Dĩ nhiên, hành trình sau đó của Simba như thế nào và kết quả ra sao có lẽ hầu hết khán giả đều đã biết. Phiên bản hoạt hình năm 1994 thật sự đã đi vào lòng của rất nhiều thế hệ trẻ con lẫn người lớn. Lần này, với phiên bản live- action, The Lion King sẽ là một chiều sâu khác về hình ảnh, cảm xúc và trên hết là một thông điệp vẫn trường tồn về câu chuyện gia đình, bản năng sinh tồn dù 25 năm đã trôi qua.

Cái đẹp của The Lion King cuối cùng chỉ gói gọn trong một sự đơn giản: Tiếng gọi bên trong nội tâm của một con người luôn là thứ dẫn dắt người ta đi xa khỏi những giới hạn bình thường của đời sống.

Chọn đứng trên một mỏm núi cao để nhìn thấy thế giới, hay chọn đứng ở dưới chân núi chỉ để ngắm mây trời? Đều là lựa chọn của bạn.

phongviet phongviet đã thích và đánh giá 7 cho Toy Story 4

phongviet phongviet đã thích và đánh giá 7 cho Spider-Man: Far from Home

phongviet phongviet đã thích và đánh giá 9 cho Parasite

Ký sinh trùng & nỗi buồn lộng lẫy của số phận…

Cảnh phim 3 cha con Kim Ki-taek (Song Kang Ho), Ki-woo (Kim Woo-shik) và Ki-jeong (Park So-dam) thất thểu chạy ra khỏi ngôi biệt thự của giám đốc Park- mà chỉ không lâu trước đó họ còn ăn uống linh đình trong căn phòng khách rộng mênh mang với bia rượu, đồ ăn ngon- vì cứ nghĩ gia đình giám đốc Park không huỷ bỏ kế hoạch du lịch đột ngột đến vậy, là một thứ hiện thực không thể nghiệt ngã hơn của cuộc đời.

Họ, một người cha và hai đứa con lầm lũi dưới màn mưa đêm, xuyên qua những con phố khuya u tịch để cố gắng về đến căn nhà nằm cuối một con hẻm nghèo của thành phố. Thế nhưng trước mắt họ, cái chốn dung thân bé nhỏ và ám mùi nghèo khó kia cũng đang ngập tràn dưới con nước dữ của trận mưa lớn…

Khi mà cuộc sống chia tách con người ra rất nhiều phần nhỏ. Một phần mà ở đó bạn được mặc đẹp, nói lời hay, phong thái đĩnh đạc… Phần còn lại là khoảnh khắc con người trần tục của bạn với tiếng cười không kiềm chế, ăn như một kẻ háu đói và nói như những kẻ sống dưới đáy xã hội không cần biết người nghe có lọt tai hay không.

Trong nỗ lực vượt thoát phận nghèo của những số phận nằm sâu dưới mặt đường phố đông đúc, có lúc nào đó họ đã nghĩ họ thông minh hơn người khác, giỏi giang hơn người khác… chỉ là họ thiếu một chút may mắn.

Và vì thiếu một chút may mắn ấy đôi khi họ đã quyết định đánh đổi tất cả để từ bỏ cái “mùi nghèo” bám riết con người mình, mà cho dù có sử dụng bao nhiêu loại xà phòng tắm hay nước hoa sực nức vẫn không át được hết cái mùi bản năng ấy.

Tác phẩm của Bong Joon Ho gần như là phim thuộc thể loại Dark Comedy. Sau khoảng 15 phút vào phim, nhịp độ, tiết tấu và quan trọng hơn là kịch tính của bộ phim với sự hỗ trợ của phần nhạc nền cực kỳ xuất sắc đã làm mình nhớ đến Gone Girl rất nhiều. Nỗi nhớ về một bộ phim mà chính mình và phần lớn khán giả đã phải học cách chấp nhận rằng chúng ta đang đồng loã với tội ác của nhân vật. Chúng ta vừa sợ nhưng cũng vừa yêu, chúng ta vừa kinh tởm nhưng cũng lại vừa ngưỡng mộ, chúng ta vừa dằn vặt nhưng cũng vừa hả hê… Sự đan xen cảm xúc ấy xuất hiện gần như trọn vẹn trong suốt hơn 2 tiếng thời lượng của Ký sinh trùng.

Ký sinh trùng với mình không phải là phim của diễn viên mà là phim của đạo diễn và biên kịch. Dàn diễn viên trong phim với tài năng của họ, đã biến thành những quân bài trong một ván bài chặt chẽ, khúc chiết, mạch lạc không một chút sơ hở từ lúc chia bài cho đến khi người chơi đứng lên, gom hết tiền trên bàn, mỉm cười nhẹ nhàng và quay lưng bước ra cửa. Mặc cho những kẻ chơi bài khác ngồi ngơ ngác nhìn theo và không biết rõ vì sao mình lại cháy túi…

Thành công của đạo diễn Bong Joon Ho- một lần nữa cho thấy- những câu chuyện mang tính địa phương, đề cập đến số phận con người trong một xã hội càng ngày càng bị phân hoá sâu sắc về vật chất và văn hóa ở khu vực Châu Á, sẽ và vẫn là một món ăn đặc biệt trên bàn tiệc giải trí của điện ảnh thế giới.

Giải thưởng Cành cọ vàng tại Cannes 2019 dành cho Ký sinh trùng có lẽ chỉ là nấc thang danh vọng đầu tiên của một tác phẩm điện ảnh Hàn. Sẽ sớm thôi với những con người như Bong Joon Ho cùng nhiều tài năng đạo diễn khác của Hàn Quốc, việc sớm lọt vào top đề cử hạng mục Phim nói tiếng nước ngoài xuất sắc nhất của Oscar chỉ là câu chuyện của tương lai gần. Và nếu một có một phim nào đó của điện ảnh Hàn đoạt Oscar trong khoảng 10 năm tới đây, cũng không phải là việc quá bất ngờ.

Ký sinh trùng thật sự là một phim giải trí đỉnh cao. Nó kể một câu chuyện trần trụi và tự nhiên nhất có thể theo đúng sự vận hành về tâm sinh lý của con người trong một xã hội biến động. Để rồi đến cuối cùng, nếu bạn muốn giành lấy một điều gì đó, không còn cách nào khác là dùng nội lực của bản thân để vượt qua. Như cách mà cậu con trai trượt 4 lần đại học Ki-woo tìm ra lối thoát duy nhất để giải cứu gia đình mình và chính sự bức bối trong tâm hồn mình.

Ở Ký sinh trùng có quá nhiều ẩn dụ có thể sẽ khiến khán giả hơi phân tâm một chút về những chủ đề rất riêng biệt về thổ dân da đỏ, mùi nghèo, viên đá phong thuỷ, tầng hầm, một cuộc sống không có kế hoạch… nhưng đấy sẽ là những quả trứng Phục sinh đầy ý nghĩa dành tặng cho những khán giả có những chiều sâu hơn về nội tâm con người.
Xem thêm
Loading...

End of content

No more pages to load