[REVIEW] Pig (2021) - Bộ phim độc lập có ý nghĩa, có sâu lắng, nhưng không dành cho mọi người

Góc Nghệ Thuật · Đánh giá phim · Ivy_Trat ·

Pig là phim nhìn về chính Nicolas Cage, nhìn về nỗi mất mát, nhưng không phải ai cũng xem được.

Trong một bài phỏng vấn gần đây, nam diễn viên Nicolas Cage đã nói bản thân không còn mặn mà với bộ máy công nghiệp của Hollywood nữa. Đúng như lời nói của anh, Cage trong những năm gần đây chỉ góp mặt trong các dự án phim kinh phí thấp hoặc có ý tưởng khác lạ của dòng phim độc lập. Có lẽ đó là một quyết định đúng đắn đối với Cage. Dòng phim độc lập có sự tham gia của Cage gợi nhớ cho người xem về một Nicolas Cage có tài diễn xuất hiếm có trong Hollywood, điều mà hầu như bị lãng quên trong giai đoạn các phim thương mại của anh liên tục không gặp may. Năm nay, không phim nào chứng tỏ điều đó bằng Pig (2021).

Hollywood Reporter
Hollywood Reporter

Pig có ý tưởng vừa quen, vừa buồn cười. Phim kể về người đàn ông tên Rob Feld (Nicolas Cage) sống cô độc trên một cabin trong rừng Oregon. Ông làm nghề săn lừng nấm cục (truffle) – một loại nấm được coi là nguyên liệu mỹ vị của nền ẩm thực và vô cùng đắc giá. Từng có lúc loại nấm cục đen được bán với giá $2000/kg. Rob nuôi một cô lợn ỉn ông trân quý như thứ quý giá nhất trong đời. Hằng ngày, cả hai sẽ lên rừng lùng sục các viên nấm cục đen. Cô lợn được ông huấn luyện thành một cỗ máy săn nấm, lần nào cũng giúp chủ tìm được một số lượng lớn để có cuộc sống sung túc (theo tiêu chuẩn sống trong rừng của Rob). Nhưng rồi một ngày, hai kẻ lạ mặt đến tấn công Rob, cướp đi cô lợn. Rob ngay khi tỉnh lại đã chạy đến thành phố Portland gần đó quyết tâm truy tìm tung tích của lợn cưng.

Nghe đến đây, người xem không thể không liên tưởng đến những bộ phim đình đám có ý tưởng tương tự như John Wick hay Taken. Tuy nhiên, nếu bạn đang mong chờ những pha hành động đẹp mắt, Pig sẽ làm bạn thất vọng. Dù chia sẻ điểm giống nhau ở mâu thuẫn cốt lõi thúc đẩy bộ phim, Pig là một kiểu phim hoàn toàn khác biệt đòi hỏi khoảnh khắc lắng đọng để cảm thụ.

Dù thuộc thể loại phim giật gân, Pig về bản chất lại là một “character study”, đánh mạnh vào khía cạnh nhân vật hơn là câu chuyện tổng thể, nhưng không vì thế mà câu chuyện bớt đi tầm quan trọng. Mấu chốt thúc đẩy kịch bản và hành động của Rob có phần hơi buồn cười ở lúc đầu, về sau lại có phần hợp lý, cuối cùng thì lại có phần cảm động. Từ đó, từ cô lợn kia, chúng ta được chứng kiến nhiều khía cạnh của Rob.

Khi hiểu được phim, chúng ta bất giác nghĩ đến chính Nicolas Cage, như thể Pig chỉ mượn nhân vật Rob để làm một bài nghiên cứu con người của Cage. Mối tương quan giữa cả hai là thứ không thể không nghĩ đến khi phim kết thúc, dù cả hai vẫn có lằn ranh phân định. Rob là một người có nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó đưa Rob trở lại đô thị phồn hóa và giới ẩm thực hào nhoáng nơi mà cái tên Rob Feld từng khiến mọi người trong giới đi từ ngạc nhiên, trầm trồ, ngưỡng mộ, biết ơn chân thành đến chán ghét. Đó là một thế giới có quy luật riêng chồng chéo phức tạp với phần thưởng và hình phạt rõ ràng. Đó cũng là một thế giới khắc nghiệt đã bỏ qua những giá trị thực sự để chạy theo những thứ bóng bẩy vô hồn hơn.

Như đoạn đối thoại giữa Rob và Finwway, một đầu bếp từng học tập ở Rob, chẳng có gì trong thế giới hào nhoáng đó là thật, Finway đã bỏ qua những gì chân thật nhất ở bản thân. Hay những câu thoại Edgar nói thẳng vào mặt Rob: “Tôi nhớ hồi mà tên của anh còn mang ý nghĩa…Giờ thì anh chẳng còn giá trị gì nữa”. Đó như một cách ẩn dụ cho sự nghiệp đầy thăng trầm của chính Cage, khi anh còn là một diễn viên nổi tiếng, khi cái tên Nicolas Cage còn là trọng lượng ở Hollywood.

Mối liên hệ giữa Rob và Cage cũng lý giải sự nhập vai tuyệt vời của nam diễn viên trong bộ phim này. Rõ ràng ý tưởng và phong cách của Pig khá “dị”, nếu không muốn nói là buồn cười. John Wick cũng bị biến thành meme suốt với màn sống mái vì một chú chó, nhưng ít ra phim còn có các màn đối đầu để hút người xem. Còn bộ phim này chỉ có màn trình diễn của Cage.

Vậy cô lợn, trung tâm của mọi rắc rối trong phim này, đóng vai trò gì trong Pig? (Dù gì nó cũng thành tựa phim cơ mà). Bỏ qua mối liên hệ giữa Rob và Cage một chút, Pig vẫn có thể được hiểu là bài văn miêu tả sự mất mát và nỗi cô đơn tột cùng của Rob, và trên hết là mối gắn kết giữa con người. Thứ nhân vật này dùng để chống lại hai cảm xúc tiêu cực này là cô lợn không tên ông ta nâng niu như nuôi dưỡng một mối gắn kết sau mất mát có thể khiến người ta sụp đổ. Dĩ nhiên, đi một hành trình dài như vậy để tìm lại thứ đại diện cho việc chữa lành bản thân phải khiến nhân vật nhận ra điều gì đó. Đến đây, bộ phim lại kết thúc mà để câu trả lời không xác định.

Đó cũng là thế khó của Pig, cũng như các phim độc lập khác. Không phải ai cũng nhìn nhận được giá trị của phim. Không phải họ không bỏ thời gian để nghiền ngẫm về phim, mà là các chủ đề của phim không phải được truyền tải thẳng thắn. Tầm hơn phân nửa bộ phim trôi qua, tự hỏi Pig muốn nói đến điều gì là chuyện bình thường. “Tâm sự” của Pig ẩn nấp dưới các cuộc đối thoại bình bình giữa các nhân vật và chiếm hơn phần lớn thời lượng phim. Không có kỹ xảo, cũng chẳng có các cuộc đối đầu nào, phim có rất nhiều thời khắc lặng im. Trong khi đó, nhịp phim từ tốn của nó khiến câu chuyện trong đây có chút lan man, hỗn loạn, nhiều lúc khó hiểu, khó mà thuyết phục người xem kiên nhẫn với phim.

Pig có thể không dành cho mọi người, nhưng vẫn luôn tìm được người thưởng thức, như các bạn yêu thích dòng phim độc lập nổi tiếng khác thường, có chiều sâu, có tâm trạng và có ý nghĩa.