Nói ngắn gọn thế này: Nếu có 3 điều ước thì hãy ước đừng phải xem phim này
Trong khoảng thời gian gần đây chúng ta luôn được đón nhận những cái chào "thiếu nồng hậu" từ phía phim hài. Trong khi các thể loại phim khác đều đã phát triển "chóng mặt" thì phim hài vẫn dậm chân tại chổ với các câu đùa "xưa như trái đất". Và bộ phim "Aladin và 1001 thứ" là ví dụ điển hình và gần đây nhất.
Điều buồn cười là ai cũng biết cười nhưng để thật sự mắc cười thì lại khác. Không phải bộ phim là dạng "cười không nổi" nhưng nó cũng nằm trên con đường tới đó vì nó thật sự không hướng chính xác đến đối tượng mà mình đang muốn giải trí. Chuyện mà bạn đang xem phim bỗng thấy vài tình huống "đỏ mặt" và phải "1 phút 30" suy nghĩ điều gì đó để giải thích cho con trẻ chuyện "vớ vẫn" đang xảy ra trên màn hình là điều đầu tiên phải cân nhắc. Rồi đến các chuyện "vớ vẫn" ấy thật sự không đến nổi hài để bạn phải nhọc công che mắt con em mình. Và điều đó xảy ra như cơm bữa trong bộ phim này. Còn lại thì là những kiểu hài nhạt nhẽo mà bạn vẫn thường thấy trong phim "con nít" - nhàm chán và buồn ngủ.
Câu chuyện về Aladin kì này cứ như là được bê nguyên xi từ Aladin của Disney vào 1992 với sự góp mặt của Robin Williams (câu ông an nghỉ). Nhưng với phiên bản Disney thì khác, không có một người lớn nào tôi biết lại cảm thấy nhàm khi xem phim Disney với con em mình cả. Và cho dù bạn có "cãi" bao nhiêu thì Disney vẫn có "chêm" vào những chuyện "vớ vẫn" dành riêng cho người lớn, hiên nhiên là kín kẻ và thấu đáo hơn phim này rồi. Bắt đầu bằng việc Sam (Adam) và Khalid (William Lebghi) chuẩn bị "chén" cả cửa hàng bằng việc cải trang thành ông già Noen (vâng rất lố bịch). Trước khi "công cuộc" được xảy ra thì Adam bị phục kích bởi một đám con nít buộc anh phải kể chuyện cho chúng nghe. Và từ đó câu chuyện về Aladin được tự biên bởi anh được diễn giải trên màn ảnh rộng và y chang như cái phim của Disney.
Phải thật sự thán phục cách làm phim của người đạo diễn khi ông ta cứ liên tu lặp lại các cách hài từ đầu đến cuối phim bất chấp nó có "hài" hay không. Từ đó khiến cuộc hành trình của Aladin hóa ra nhàm chán đến mức khó chịu. Cứ như là thời đi học vậy, bạn đã rất ư là khó chịu với việc học rồi đả đành lại còn phải chịu đựng sự phàn nàn "100 lần như 1" của giáo viên mỗi ngày. Nhưng điều kì lạ là hầu hết mọi người trong khán đài đều cười "rần rần" mỗi khi cái hài xuất hiện, ngay cả những cái tệ nhất. Chắc có lẽ chỉ cần mỗi Kev Adams là đủ để cân cả cái phim.
Như đã nói ở trên, trừ hao 1 điều ước thực sự rất đáng. Bởi vì với giá tiền của vé phim bạn đã có thể làm rất nhiều điều "vặt vãnh" khác nhưng lại "thỏa đáng" hơn rất nhiều.
Xem lịch chiếu Aladin và 1001 thứ.
(Minh Tâm)