Black Widow và Eternals đều đã được dự đoán là một trong những bộ phim hay nhất mà MCU từng thực hiện, nhưng chúng bị cản trở bởi cùng một vấn đề chính.
Eternals hiện là bộ phim độc nhất trong MCU theo nghĩa tiêu cực. Với nhiều lời phê bình khen, chê lẫn lộn và số điểm trên Rotten Tomatoes lên xuống hồi hộp hơn cả thị trường chứng khoán, bộ phim đang được nhớ đến là phim Marvel đầu tiên phải nhận “cà chua thối” – điều mà Thor: The Dark World còn không làm được. Nhiều ý kiến cho rằng một trong những nguyên nhân đằng sau cái nhìn không mấy thiện cảm của các nhà phê bình là Eternals đã bước vào vết xe đổ của Black Widow.
Giai đoạn 4 của MCU đang tập trung cao độ vào việc mở rộng vũ trụ của họ với các tuyến truyện tập trung vào các nhân vật hơn là một mối họa chung như giai đoạn 3 – khi cả nhóm Avengers phải chống lại Thanos. Nhưng với vai trò là những mảnh ghép trong một MCU khổng lồ, những bộ phim như Eternals hay Black Widow không thể chạy thoạt khỏi các tuýp nhân vật, tuyến truyện kiểu mẫu và toan tính liên quan đến thương hiệu MCU/Marvel.
Trong tất cả, Eternals tỏa sáng nhất khi nó đào sâu sự phức tạp của các nhân vật trong đây và tương tác lẫn nhau giữa họ. Các Eternals trong phim là một gia đình chia rẽ từ lâu, bất tử và trưởng thành theo nhiều cách khác nhau, vỡ mộng trước mục đích vĩ đại mà họ được giao phó. Những khía cạnh về hành trình của họ được lòng giới phê bình nhất là những khoảnh khắc nhỏ hơn, mang tính nội tại trong việc kết nối và trưởng thành. Trong những khoảnh khắc như vậy, tài năng ghi chép lại những cảm xúc của Chloe Zhao đã tỏa sáng ở đây.
Thật không may, các điểm sáng ấy bị che mờ và gặp phải trở ngại khổng lồ là công thức bắt buộc của MCU – một công thức đòi hỏi nhất định phải có những cảnh hành động giả tưởng quy mô lớn, phải xây dựng mối liên kết với phim tương lai, và trung thành với các nguyên tác truyện tranh được thành lập trước đó.
Trường đoạn thứ 3 của Eternals, nhất là đoạn cao trào của toàn phim, bị chỉ trích là mang tính ép buộc, vụng về và lệch pha sau thời lượng dành ra để dẫn dắt khán giả qua các câu chuyện cá nhân của những vị thần bất tử này. Đây cũng là lời chỉ trích mà Black Widow phải hứng chịu trước đó – môt bộ phim chỉ hay khi nó khắc họa mối quan hệ gia đình rối ren của Natasha Romanov.
Black Widow chỉ nhận được lời khen khi nó khắc họa mối quan hệ giữa Natasha và gia đình của cô, dĩ nhiên là với diễn xuất tuyệt vời của Scarlett Johansson, nhất là khi cô tương tác với em gái Yelena. Đây mới là động lực thúc đẩy bộ phim, gia đình, di sản và trách nhiệm của di sản ấy mới là động lực thúc đẩy bộ phim. Không phải việc đánh bại một tên phản diện chung chung ở trên một pháo đài bay.
Trường đoạn cuối của Black Widow khiến bộ phim bị lạc phương hướng, lẽ ra nó phải dành hết thời lượng tập trung vào Natasha mới đúng. Màn cao trào ấy khiến Black Widow bị loãng và chuyển hướng bộ phim sang cô em gái Yelena khi làm Natasha trở nên mờ nhạt trong chính câu chuyện của cô (Yelena là người đã giết Drekyov, Yelena là người giải phóng các Widow khác...). Nhưng điều này không thể tránh khỏi khi Black Widow bắt buộc phải để Yelena đứng trong spotlight để chuẩn bị cho bộ phim tương lai của cô ấy.
Rốt cuộc thì Natasha cũng chẳng làm gì nhiều trong đây và Black Widow cũng không kể gì nhiều về quá khứ thực sự của Natasha. Tóm lại là ba trường đoạn của phim không mấy ăn nhập gì nhau, với đoạn đầu đang kể về nguồn gốc và gia đình của Natasha, còn phần cuối thì...cả đám đi đánh phản diện (???).
Tương tự Black Widow, Eternals có thể đã trở thành một điều gì đó khác biệt trong MCU, nhưng công thức của MCU lại chen ngang. Có vẻ như các yếu tố cá nhân hơn trong câu chuyện của Eternals vẫn xoay sở để đạt được những điều tuyệt vời bất chấp sự xâm lấn của công thức ấy. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Zhao không phải thỏa hiệp giữa sáng tạo và công thức đó? Kevin Feige và các giám đốc điều hành khác đã trả rất nhiều tiền để đưa các nhà làm phim có uy tín như Zhao vào chỉ đạo các dự án MCU, nhưng miễn là họ vẫn phải hoạt động trong giới hạn của một công thức đã tồn tại kể từ bộ phim MCU đầu tiên. Những đạo diễn đó chỉ có thể mang đến nhiêu đó sáng tạo trước khi phải nhườn đường cho những điều “phải có” trong một phim Marvel, khiến bộ phim hầu như chẳng "ăn nhập" gì nhau. Một nửa cứ tập trung vào hành trình cá nhân của nhân vật, phần còn lại là họ nhảy ra đánh đấm với phản diện bỗng trở thành tâm điểm chính của toàn bộ bộ phim.
MCU đã mang đến những pha hành động xuất sắc và cốt truyện khoa học viễn tưởng xuyên suốt các sự kiện của Infinity Saga, nhưng sau màn đánh bại Thanos, có lẽ đã đến lúc xoay chuyển sang một hướng khác. Một hướng đi mà Black Widow, WandaVision, Loki đều đã đạt được những bước tiến lớn đầu tiên – kể một câu chuyện mang tính cá nhân quan trọng hơn là các màn đánh đấm.
Nếu Zhao được phép nhào nặn Eternals hoàn toàn theo tầm nhìn của cô, có lẽ mọi chuyện đã khác. Dựa trên các bài review đến thời điểm hiện tại, có vẻ như quy mô lớn và phạm vi của bộ phim cuối cùng đã trở thành một con dao hai lưỡi. Thật tuyệt khi thấy một bộ phim MCU đi rất xa với câu chuyện và nhân vật của nó, nhưng đồng thời, nó lại kéo mọi thứ trở về mức trung bình của bộ phim Marvel. Và trong việc bổ sung nhiều yếu tố mới và các ý tưởng mới cho MCU, Eternals lại không cho nhiều thời gian để chúng được phát triển đầy đủ, dù thời lượng của nó lên đến gần 3 tiếng đồng hồ.
Nhìn chung, Eternals là phần tiếp theo gây chia rẽ nhất của MCU. Eternals, như Black Widow, không đủ cá nhân, nhưng cũng không hẳn là nông cạn như một bộ phim siêu anh hùng thuần túy. Nôm na là kẹt ở giữa giữa mong muốn sâu sắc của đạo diễn và tính thương mại của Marvel.
Nguồn: ScreenRant