“Chào, tôi là Keanu,” anh tự giới thiệu. Không cần thiết lắm, nhưng lại đậm “chất Keanu”. Mặc dù là diễn viên, nhưng Keanu Reeves từ lâu vốn được biết đến với phong cách sống tách biệt danh tiếng của chính mình.
Anh được đồng nghiệp mô tả là “tốt bụng” (Winona Ryder) và “khiêm tốn” (Laurence Fishburne) và hình ảnh nam diễn viên bước đi trên mặt trăng trông còn dễ tưởng tượng hơn việc anh nâng cốc sâm banh cùng những người nổi tiếng khác trên một chiếc du thuyền tại St Barts. Sau tất cả thì bức ảnh về Reeves nổi tiếng nhất mà paparazzi chụp được là bức anh ngồi một mình trên băng ghế vỉa hè ở New York, đang ăn sandwich và kế bên là mấy bọc ni lông.
“Cô muốn chỗ nào tôi ngồi chỗ đó nhé. Đây được không?” anh nói, kéo ghế ra và mời tôi ngồi trên sofa trong một phòng khách sạn ở Luân Đôn mà chúng tôi đã hẹn gặp từ trước. Anh cao hơn tôi tưởng, mặc bộ trang phục có “chất Keanu” với áo thun, quần tối màu và mang bốt. Mặc dù anh vừa trở thành gương mặt mới của nhãn hàng thời trang cao cấp Saint Laurent, Reeves từ lâu vốn đã là “tín đồ” của thời trang normcore (phong cách thời trang xuềnh xoàng, tùy hứng) trước cả khi nó trở thành một kiểu ăn mặc thời thượng.
Người viết biết điều này bởi Keanu Reeves là thần tượng của cô từ rất lâu rồi và buổi phỏng vấn này cho cô và độc giả thấy thêm một góc nhìn khác về nam diễn viên, thông qua bộ phim của anh John Wick: Chapter 3 – Parabellum, vừa ra mắt cách đây không lâu.
Khi anh tham gia phần phim đầu tiên John Wick vào năm 2014, do Chad Stahelski (diễn viên đóng thế của anh trong các phim Ma Trận) đạo diễn, xoay quanh một sát thủ báo thù cho một chú chó, chẳng ai ngờ nó lại tạo nên thành công về doanh thu lớn đến vậy. Mặc dù thủ vai chính trong một số phim rất nổi tiếng suốt 30 năm qua như Bill & Ted’s Excellent Adventure, My Own Private Idaho, Point Break, Speed và The Matrix, sự nghiệp của Reeves vẫn xuất hiện những phim dở tệ như 47 Ronin (2013) - một trong những bom xịt lớn nhất mọi thời đại ở phòng vé. Nhưng, John Wick – câu chuyện giả tưởng có phong cách bạo lực và hơi ảm đạm lại trở thành hit không ngờ, được cả khán giả lẫn giới phê bình rất ưa thích và đã trở thành thương hiệu hành động đáng giá nhiều triệu đô, đưa tên tuổi của Reeves trở lại đỉnh cao của dòng phim thương mại một lần nữa kể từ The Matrix.
Chương 3 của John Wick tiếp tục mang đến cho người xem những cảnh hành động hấp dẫn như 2 phần trước, đặc biệt bao gồm cả một cảnh anh cưỡi ngựa bắn nhau với nhóm sát thủ chạy mô tô. Các gương mặt bạn diễn ngôi sao cũng xuất hiện nhiều hơn, thậm chí có cả Halle Berry. “Chúng tôi chắc chắn không hề biết lúc làm phần John Wick đầu tiên, nó sẽ trở thành thế này,” Reeves nói. “Chúng tôi chỉ có thể kể câu chuyện này nhờ khán giả. Vậy nên cám ơn các bạn.”
Một trong những điều đặc biệt về các phần phim John Wick là theo một góc độ nào đó, bộ phim phản ánh con người của Reeves thông qua nhân vật chính. Người ta từng nghĩ rằng anh có phần hơi tưng tửng bởi thương hiệu phim Bill & Ted mà anh đóng trong quá khứ, và suốt 2 thập kỷ qua, họ lại thường thấy Reeves có vẻ gì đó lặng lẽ. Tấm ảnh nổi tiếng được chụp năm 2010 ở New York đã tạo nên một làn sóng chế ảnh nổi tiếng trên mạng, được gọi là Sad Keanu Meme, và nó in vào đầu người khác hình ảnh một nam diễn viên cô đơn tên Keanu Reeves. Thật khó để nghĩ rằng các nhà làm phim John Wick không bị tấm hình này ảnh hưởng khi họ xây dựng câu chuyện về một sát thủ không người thân thích bên cạnh, bị thế giới ngầm truy đuổi và một mình chạy dưới mưa, qua sảnh khách sạn vắng vẻ hay đi dưới ánh nắng sa mạc.
Reeves nói chuyện rất lịch sự, thân thiện, làm người khác nghĩ rằng anh sẽ trả lời mọi câu hỏi. Nhưng với các câu hỏi tọc mạch thì Reeves bắt đầu xa cách với các câu trả lời “đóng” và ngắn gọn, không mang tính gợi mở.
Chẳng hạn:
“Liệu có bao giờ, có thể là sau phim Bill & Ted, anh thấy người ta đối xử với anh khác đi và anh nhận ra cuộc đời anh đã thay đổi hay không?”
“Ừm… không.”
“Thật à?”
“Không.”
Vậy nên tôi rất ngạc nhiên khi anh chia sẻ rất tự nhiên rằng nỗi buồn của Wick có thể có liên kết với những khoảnh khắc đau đớn nhất cuộc đời anh. Lý do lớn nhất khiến công chúng nhìn nhận anh từ một người hài hước, trở thành một gương mặt gắn liền với nỗi buồn vì họ biết vào năm 1999, bạn gái lâu năm của anh – Jennifer Syme, sanh đứa con gái đầu lòng và đứa trẻ mất ngay từ khi còn trong bụng mẹ. Họ chia tay sau đó và Syme chết trong một vụ tai nạn xe hơi 2 năm sau. Reeves kể từ lúc ấy chưa bao giờ kết hôn, có con hay có một mối quan hệ lãng mạn với bất kỳ ai khác. Anh cũng không bao giờ nói trước báo giới về cái chết của họ và chẳng ai trách anh cả. Điều này khiến việc John Wick – một nhân vật vẫn đang đau buồn vì mất vợ trở thành nhân vật mang nhiều đặc điểm của Keanu Reeves.
“Với bất cứ một nhân vật nào, tôi nghĩ rằng bạn có vai diễn này trên giấy, bạn có cái nhìn của đạo diễn và bạn có kinh nghiệm cá nhân của mình,” anh nói.
Anh liệu có mang trải nghiệm cá nhân của mình vào vai diễn hay không? “Ồ có chứ, tôi nghĩ rằng đấy là một trong những điều làm nên nhân vật John Wick. Tôi yêu nỗi buồn của anh ấy,” anh nói, bỗng nhiên đi sâu vào chủ đề.
Nỗi buồn của John Wick có gì thu hút anh? “Ừ thì, ở nhân vật và trong cuộc sống, về tình yêu của một người thương đã ra đi, và bất cứ khi nào bạn giữ được ngọn lửa ấy, nó thật ấm áp. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được điều đó, và tôi không nghĩ rằng người ta có thể vượt qua được. Đau buồn và mất mát, những thứ đó sẽ không bao giờ biến mất. Chúng sẽ luôn còn tồn tại.”
Liệu anh có bao giờ nghĩ về những người mà anh đã mất khi mình càng lúc càng già đi? “Tôi không nghĩ nó liên quan đến chuyện già đi. Nó [sự mất mát] cứ luôn khiến bạn suy nghĩ, giống như dòng chảy lên xuống của cuộc đời vậy."
Cụ thể là ai? “Rất nhiều người,” anh nói, và sự lạnh nhạt đã quay trở lại.
Keanu Reeves sinh ra ở Beirut, Lebanon, có mẹ là người Anh, cha là người Hawaii gốc Trung Quốc (tên của anh, Keanu, có nghĩa là “làn gió mát thổi qua núi” trong tiếng Hawaii). Cùng em gái Kim, gia đình anh đã đi qua nhiều nơi trên thế giới, từ Úc đến Mahattan trước khi ổn định ở Toronto khi Reeves 6 tuổi. Cha của Reeves bỏ đi khi anh 3 tuổi và biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của họ khi anh 13. Anh và em gái có nhiều cha dượng khác nhau sau đó.
Cha anh đã tìm anh vào giữa thập niên 90 nhưng anh không liên lạc lại, và chuyện đó không liên quan gì đến việc ông bị bắt và kết án vì buôn bán heroine. Nếu thế thì tại sao? “Tôi chỉ không liên lạc lại thôi,” anh trả lời, kết thúc câu chuyện.
Nhưng anh làm tôi không khỏi nghĩ về phim Parenthood của Ron Howard năm 1989 khi nhân vật của Reeves nhận xét về hình mẫu cha mẹ thế này: “Bạn cần có giấy tờ để mua một con chó, bằng lái để lái một chiếc xe. Đến chuyện câu cá cũng cần. Nhưng họ sẽ để bất cứ tên khốn nạn nào làm cha cũng được.”
Reeves thích thể thao và yêu diễn xuất, anh có một công ty quản lý từ khi còn là thiếu niên sau khi được “chấm” trong một vở kịch. Anh bỏ học trung học trước khi tốt nghiệp. “Tôi cảm thấy rất may mắn theo một cách nào đó, bởi tôi biết điều tôi muốn làm là gì, rất nhiều đứa trẻ ở tuổi đó không biết. Nhưng tôi có tham vọng sáng tạo của riêng mình và tôi cứ làm thôi,” anh nói. Sau khi đóng trong một số phim truyền hình, anh bắt đầu bước sang điện ảnh, nổi bật với vai diễn trong River’s Edge năm 1986, sau đó là Bill & Ted và các dự án cứ đổ về.
Vào những năm thập niên 1990, anh là hình mẫu của các thiếu nữ thích một người bạn trai đẹp mã, dịu dàng. Nhưng diễn xuất của anh thường xuyên là vấn đề được bàn tán. Tuy nhiên, với nhiều người, đặc biệt là fan, Keanu Reeves được xếp vào kiểu diễn viên vì “quá đáng mến nên không đáng bị đánh giá”.
Reeves nay đã không còn quá bận tâm về những lời phê bình chuyện diễn xuất của anh theo hướng tiêu cực. “Tôi chưa bao giờ bị nói thế khi làm việc với các đạo diễn,” anh nói, kể ra một vài cái tên đáng được tôn trọng nhất trong ngành công nghiệp như Bernardo Bertolucci (Little Buddha), Kathryn Bigelow (Point Break), Francis Ford Coppola (Bram Stoker’s Dracula), Stephen Frears (Dangerous Liaisons), Gus Van Sant (My Own Private Idaho) và Richard Linklater (A Scanner Darkly).
Anh cũng cho biết mình không đọc báo nhiều, nhưng mỗi lần đọc và thấy các bài như thế anh chỉ đơn giản nghĩ “Ờ, được rồi, anh viết bài về chuyện đó nữa hả”. Có vẻ như nét hấp dẫn và vui vẻ trong Bill & Ted’s Excellent Adventure hay gương mặt không thể đoán được của anh trong phim drama, scifi chưa bao giờ là đủ. Tuy nhiên, đấy lại là những đặc điểm khiến các đạo diễn chọn anh vào vai chính trong nhiều phim như Little Buddha, Constantine (một trong những phim yêu thích nhất của anh), Johnny Mnemonic năm 1995 và tất nhiên là The Matrix.
River Phoenix (anh trai của Joaquin Phoenix) là bạn thân của Keanu và cả hai từng đóng chung trong phim My Own Private Idaho năm 1991. Điều này cũng không khó hiểu lắm bởi: họ đều là những diễn viên trẻ đang lên, yêu âm nhạc và không muốn dính dáng gì đến cuộc sống bên lề thảm đỏ. Họ cùng anti-Brat Pack (từ ngữ chỉ một nhóm diễn viên trẻ thường xuất hiện cùng nhau trong các phim teen vào thập niên 80). Phoenix và Alex Winter trong Bill & Ted là những người bạn thân nhất của anh ở thời điểm đó, họ có chung góc nhìn về nghệ thuật. “River là người thực tế, một nghệ sĩ độc đáo và cao cả. Ừ, tôi nhớ anh ấy,” Reeves lặng lẽ nói.
Khi Phoenix gợi ý cả hai cùng đóng My Own Private Idaho, “tôi đồng ý ngay lập tức,” anh nói. Nhờ bộ phim đó, cả hai đã cùng chia sẻ trải nghiệm cảm động khi đóng chung một cảnh, 2 nhân vật chính ngồi bên đống lửa và nói về tuổi thơ của mình.
Mike (Phoenix): "Nếu tôi có một gia đình bình thường và được nuôi dưỡng tốt, có thể tôi sẽ là một người bình thường."
Scott (Reeves): "Tùy thuộc vào việc cậu định nghĩa bình thường là thế nào."
Mike: "Không có một con chó hay một người cha bình thường. Dù sao thì cũng chẳng sao. Tôi không thấy tiếc cho bản thân mình, nhưng tôi sẽ cảm thấy, cậu biết đấy, bình thường."
Scott: "Một người cha bình thường là thế nào?"
Tuổi thơ của River Phoenix, vốn lớn lên trong một gia đình từng là tín đồ của một giáo phái tên Children of God, hầu như ai cũng biết. Gia đình Reeves thì khác, nhưng cả 2 đều có điểm chung là quá khứ không yên ổn.
Liệu đấy có phải là điều mang họ đến gần nhau?
Anh suy nghĩ câu hỏi trong khoảng 10 giây. “Chắc chắn là quá khứ của chúng tôi cũng có một phần vai trò trong bộ phim và trong cảnh đó. Vậy nên tôi sẽ trả lời là phải.”
Hai năm sau khi My Own Private Idaho ra mắt, River Phoenix qua đời vì sốc ma túy ở Sunset Boulevard năm 1993. Rất nhiều người giống anh cũng xuất hiện ở cùng khoảng thời gian ấy, hoặc là trở thành nạn nhân của hào quang, hoặc là tự hủy hoại bản thân mình. Khi tôi hỏi anh làm thế nào anh tránh khỏi số phận Phoenix, anh trả lời như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới: “Chỉ vì đó không phải kiểu sống của tôi thôi.”
Anh chia sẻ mình vẫn sống rất bình thường, không bị ảnh hưởng bởi fan. Nếu Leonardo DiCaprio mà đi siêu thị thì chắc là có “bão” mất.
“Ừ, nhưng Leonardo có danh tiếng và fan theo kiểu mà tôi không có. Tất nhiên rồi. Tôi không biết trải nghiệm thực sự của anh thế nào, nhưng người ngoài cuộc sẽ nghĩ rằng việc shopping không hề dễ dàng với anh. Còn tôi thì có thể, và đấy là điều tốt,” anh nói.
Khi nói về chuyện bị fan làm phiền, điều tệ nhất mà anh có thể nghĩ ra được đơn thuần là có ai trích dẫn lại Point Break với anh ở sân bay và ai đó từng trích dẫn River’s Edge khi anh đang xếp hàng mua kem ở một xe tải bán kem. “Vui thật đấy!” anh vui vẻ nói.
Anh chưa bao giờ hối hận khi đã từ chối các vai mà anh từng được mời như vai chính trong Platoon, hay vai của Val Kilmer trong Heat. Anh từ chối tờ séc $12 triệu để làm tiếp Speed 2 bởi anh nghĩ rằng cốt truyện của nó chẳng ra sao. Kết quả là anh bị các phim của 20th Century Fox “tẩy chay” suốt 11 năm tiếp theo (Anh cũng chả tiếc). Giờ thì anh đang chuẩn bị quay Bill & Ted Face The Music, cặp đôi chính năm xưa nay đã hơn 50 tuổi phải viết một bài hát hay đến nỗi có khả năng giải cứu cả vũ trụ. “Phải có lý do nào đó để làm phim và các nhà biên kịch đã nghĩ ra được một lý do đủ tốt để kể câu chuyện ấy,” anh nói. Khi tôi hỏi điều gì khiến anh cảm thấy tự hào (ego boost), nếu không phải là tiền hay danh tiếng, anh đã quá bối rối khi nghĩ đến chuyện bản thân cần phải cảm thấy tự hào, nên anh im lặng suốt 28 giây trước khi trả lời, “Công việc.”
Giữ được sự riêng tư trong cuộc sống của mình là lý do lớn nhất giúp Reeves tỉnh táo, khi rời xa khỏi báo chí, anh là người cởi mở và thoải mái. Tôi có 2 người bạn từng tiếp xúc với anh vào thập niên 90 và cả 2 đều nói rằng anh rất hào phóng: Reeves chở họ đi bằng xe mô tô của anh và giữ liên lạc với họ. Có rất nhiều câu chuyện người ta chuyền tai nhau về sự tốt bụng của Reeves như: mua xe mô tô cho diễn viên đóng thế của anh, thương lượng lại hợp đồng trong phim The Matrix: anh mất hàng triệu đô, nhưng đổi lại người khác sẽ được lợi nhiều hơn. Thêm nữa, có lần Reeves đang trong chuyến bay từ San Francisco đến Los Angeles nhưng chuyến bay bị hủy vì lỗi kỹ thuật. Anh đã mời các vị khách cùng chuyến bay đi xe chung với mình đến Los Angeles, chia sẻ niềm vui về những câu chuyện đời thường ở những nơi họ đi qua và nghe nhạc bật từ iPhone của anh.
Anh có phần bực bội khi tôi nhắc đến những câu chuyện này. “Tôi là người riêng tư, vậy nên khi mấy thứ đó không được giữ kín thì không hay lắm,” anh nói.
Anh lo người ta nghĩ rằng anh đang “diễn”? “Không. Bởi vì nó riêng tư,” anh nhấn mạnh.
Cuộc phỏng vấn này có thể là một trải nghiệm mang tính “tra tấn” với anh. Vậy nên tôi hỏi, nếu không phải ngồi trả lời các câu hỏi thì anh mơ về buổi chiều hôm nay của mình như thế nào?
“Ồ, tôi không biết. Giấc mơ này cũng không hẳn quá tệ!” anh cười nói, và tôi cũng cười theo.
Nguồn: The Guardian