Có những câu chuyện người ta thường kể cho trẻ em. Có những câu chuyện lại chỉ dành cho người đã lớn. Nhiều lúc chẳng có một lằn ranh nào để phân biệt. Giống như chúng ta vẫn hay làm ra những bộ phim hoạt hình mà trẻ con chẳng thể nào hiểu hết được tầng ý nghĩa của chúng. Kubo and the Two Strings có lẽ là một bộ phim giống như vậy. Câu chuyện dành cho tuổi thơ được dàn dựng trở thành một câu chuyện đầy trưởng thành.
Kubo ở với mẹ trong một cái hang bên bờ biển. Hàng ngày, cậu vào làng và kể cho mọi người nghe câu chuyện về người anh hùng Hanzo. Từ già trẻ lớn bé cho tới đàn ông đàn bà, mọi người bị cuốn hút vào câu chuyện của cậu. Ai cũng nghe cậu kể, thưởng thức tiếng đàn cậu đánh, ngắm nhìn những hình giấy origami của cậu. Kubo miệt mài trong câu chuyện của mình cho tới khi tiếng chuông báo hiệu hoàng hôn tới. Cậu bé vội vàng quay về bên người mẹ thân yêu trong sự tiếc nuối của những dân làng. Họ vẫn chưa được nghe cái kết của câu chuyện.
Bản thân Kubo cũng không biết cái kết về cuộc hành trình của Hanzo. Câu chuyện mà cậu hay kể là những gì mà mẹ mình kể về cha cậu. Người đàn ông làm bà phản bội lại gia đình. Người đàn ông đã cho bà đứa con yêu dấu. Người mà bà chẳng thể nhớ được cái kết câu chuyện về ông ấy. Có thể vì lí do gì đó bà đã quên đi, có thể chính bà cũng chẳng biết cái kết của nó, có thể câu chuyện ấy vẫn chưa kết thúc. Và biết đâu nó sẽ lại bắt đầu bởi đứa con nhỏ của bà.
Mẹ kubo đẩy cậu đi khỏi sự truy đuổi từ hai người em gái của bà bằng chút phép thuật còn lại. Bà ấy đưa nó vào con khỉ hộ mệnh mà cậu bé luôn mang bên mình. Biến nó thành người bạn đồng hành của cậu trong cuộc hành trình tìm kiếm bộ giáp. Trên đường đi, họ gặp được chú bọ samurai. Cả ba cùng nhau viết tiếp câu chuyện về người anh hùng vĩ đại. Họ vượt qua những thử thách khó khăn, chiến đấu với kẻ thù và tìm ra lời giải đáp cho câu chuyện bí ẩn.
Câu chuyện của Kubo được bắt đầu tại ngôi làng nhỏ mà hàng ngày cậu ghé qua. Mọi người ở đó xem cậu như một thói quen nhỏ của họ. Khi tiếng đàn vang lên, buổi kể chuyện bắt đầu. Những hình gấp giấy origami bay ra từ tấm khăn của cậu. Chàng samurai Hanzo oai dũng chống lại vị vua mặt trăng quyền năng. Hình ảnh ông già với đôi mắt trắng xóa có thể nhìn hết mọi sự trên đời. Nhưng ông ấy lại không có cảm xúc, không có tình cảm, không có cái gọi là tình yêu. Ông ta trở thành nhân vật phản diện trong câu chuyện mà chúng ta được kể.
Mọi thứ đến với vị vua mặt trăng vào cuối phim và kết thúc câu chuyện của Kubo có lẽ làm nhiều người coi cảm thấy chóng vánh. Không phải vì bộ phim quá ngắn (thực tế bản chiếu rạp dài 101 phút). Cũng chẳng phải do cuộc hành trình vội vàng của Kubo. Mọi thứ trong phim cứ thế mà trôi. Tình tiết không nhanh, không có nhiều yếu tố gây cười. Bài học cuối phim lại được tạo nên bởi nhiều nhân vật. Tôi có thể tìm ra vài chỗ để chê bộ phim này nhưng khi ra khỏi rạp tôi lại chẳng muốn nghĩ đến nó.
Với bản thân tôi, một người thích đứng trung gian trong các cuộc tranh luận. Thích đánh giá phim với một góc nhìn trực quan. Rất ít khi trở thành fan của một thứ gì đó. Do vậy, tôi thường không vội tin vào câu chuyện mà người khác kể. Tôi thích chờ về cuối, khi mọi sự đã rõ ràng để đánh giá một thứ gì đó. Có những thứ bề ngoài luôn thật đẹp nhưng bên trong lại là một màu đen. Có những ván cờ đang thắng thế nhưng chỉ một nước đi sai lầm khiến chúng ta thua cuộc. Ở đâu đó, nhân vật phản diện có thể xấu xa, tàn ác. Ở đâu đó lại khác, nhân vật chính tốt bụng của chúng ta lại là người gây ra những sai lầm. Chỉ do ta thích ai, họ sẽ trở thành người tốt. Kẻ ta không thích thì bị gán cho cái tên phản diện.
Travis Knight đã kể cho người xem câu chuyện mà mình muốn. Khán giả thì chăm chú nghe câu chuyện của vị đạo diễn này. Câu chuyện trong Kubo and the Two Strings cũng chẳng mới lạ. Những nhân vật quen thuộc một cách dễ nhận ra. Cuộc hành trình có phần nhàm chán trong con mắt của nhiều người. Cái lạ có lẽ đến từ cách làm phim bằng kỹ thuật stop-motion. Phần đông đã quen thuộc với những bộ phim hoạt hình 3D đầy trau trút từ máy tính của Pixar hay những nét vẽ tay lay động lòng người của Ghibli. Ít ai để ý rằng stop-motion đã xuất hiện hơn 100 năm. Nhưng phải tới năm 2000, bộ phim hoạt hình 3D đầu tiên sử dụng kỹ thuật này mới ra đời. 9 năm sau đó, Laika cho ra mắt Coraline, bộ phim hoạt hình 3D đầu tiên do hãng hoàn toàn sản xuất bằng kỹ thuật stop-motion. Kubo and the Two Strings là bộ phim thứ tư của xưởng phim này. Có lẽ nó cũng sẽ tiếp bước ba đàn anh của mình mà kéo tới tận đêm trao giải Oscar vào mùa xuân năm sau.
Việc Laika sử dụng một câu chuyện đến từ Nhật Bản. Có đưa vào cả hình tượng con gà lửa trong dân gian nước này. Mượn nghệ thuật origami để vẽ lên bộ phim của mình. Có chút gì đó làm tôi nhớ tới Ghibli và thời kỳ hoàn kim của xưởng phim này. Laika làm người ta nhớ Ghibli vì cả hai đều hướng tới chất lượng hơn là yếu tố thị trường. Có thể Laika sẽ đi trên con đường mà Ghibli đã đi qua. Có thể Laika sẽ rẽ sang một hướng khác. Nhưng đó là chuyện của tương lai. Còn hiện tại, Kubo and the Two String, Zootopia, Finding Dory và đặc biệt là The Red Turtle đã tạo nên một năm không nhàm chán của phim hoạt hình. Thay vì phải chứng kiến một mùa hè yểu xìu từ Hollywood, ta hãy thử làm trẻ con để sống trong một thế giới đầy mơ mộng.