Tôi đón nhận bộ phim này với tâm lí cực kì hiếu kì. Bộ phận marketing đã làm rất tốt với một trailer lôi cuốn từ đầu đến đuôi. Rumor bay lả tả cùng hằng hà sa số những kì vọng của rất nhiều critic trong nước về nó dù còn cách ngày công chiếu cả tháng trời.
Tất nhiên hệ quả là kì vọng vốn đã cao của tôi cũng được kèm theo một nỗi nghi ngờ kha khá, một phần vì tôi vốn không quen thuộc với nền điện ảnh xứ Chùa Vàng, phần còn lại do gu thưởng phim của tôi vốn không chung đường với giới phê bình hàn lâm. Một bộ phim với đề tài nghe có vẻ bình thường, gian lận thi cử ư? Chẳng phải tôi đã sống 12 năm trời cộng thêm 4 năm đại học để đóng một bộ phim dài hơi hơn thế rồi sao? Lại còn là phim học đường Thái, không chừng còn có những màn đấu đá bị làm drama quá lên và mối tình tay ba tay tư lằng nhằng rắc rối cho xem. Dàn diễn viên còn non trẻ, còn tươi mới, nữ chính là vai diễn đầu tiên của một cô người mẫu. Uầy! Vậy mà, nó lại là một quả bom phòng vé của Thái, đạt kì tích tại Hàn Quốc và những cơn mưa lời khen không ngớt tại các LHP… Kể ra cũng đáng thử một lần nhỉ. Và Bad Genius, giống như cách những con người trong phim đã làm: Tặng cho tôi một cú sốc phòng vé ngoạn mục nhất năm 2017.
Điểm đầu tiên, Bad Genius là tổng hòa trong một bộ phim mà với mỗi thể loại hoàn toàn có thể suy diễn ra những câu chuyện khác nhau. Nó có thể là bộ phim thanh xuân vườn trường về một cô bé học sinh thiên tài vượt khó, bằng tài năng học trâu bò hiếm có trong lĩnh vực gian lận thi cử, cô đã giúp bạn bè của mình qua được những kì thi đại thành công nhưng cũng đầy nguy hiểm. Nó cũng có thể là một bộ phim hành động nghẹt thở đặt trong bối cảnh kì thi cam go, các nhân vật là những học sinh cấp 3 bình thường nhưng lại tạo nên một phi vụ lừa đảo hấp dẫn hơn cả Ocean’s Eleven. Nếu yêu thể loại tình cảm lãng mạn, bạn cũng sẽ được thỏa mãn với một mối tình học trò dễ thương chớm nở nhưng cũng đầy tình huống cẩu huyết không thua gì ngôn tình hiện đại. Một bộ phim có cả chính kịch, hài kịch và bi kịch.
Chỉ với bối cảnh trường thi và vài ba cô cậu học sinh, Bad Genius đã khôn khéo lồng ghép những vấn đề nhức nhối của xã hội, của nền giáo dục không khác gì ở Việt Nam cũng như tại bất kì quốc gia châu Á nào; những bài học về tình bạn, tình thân, tình yêu vừa là tiền đề vừa là chất xúc tác cho câu chuyện phát triển; và hơn hết là những thông điệp về “sự lựa chọn” của chính con người sẽ đưa họ đến bước đường cùng hay một tương lai tốt đẹp. Tất cả được gói gọn trong gần 2 tiếng đồng hồ tràn đầy xúc cảm.
Điểm thứ hai, Bad Genius sẽ khiến bạn nhớ lại thời đi học của mình theo cách sốc nổi nhất. Bộ phim không chỉ vẽ lại bối cảnh quen thuộc của chốn giảng đường với đầy đủ thành phần mà bạn đều thấy mình nằm bên trong, từ bạn học sinh nghèo học giỏi vượt khó, hội con nhà giàu học không giỏi nhưng đầy tài lẻ, những thằng ất ơ, những đứa biết kiếm tiền và không thiếu thành phần mách lẻo; nó còn biến việc quay cóp của đám học trò chúng ta thành một mission impossible có giá trị hàng trăm triệu. Tôi đã sống trong những thời kì quay cóp đấy, nhưng chưa bao giờ lại thấy những phương thức gian lận vi diệu và có tổ chức như vậy, khi mà việc viết giấy, chép phao tinh vi đến mấy cũng không thể sánh bằng việc thoải mái mở phao công khai trước mặt giám thị mà tỉ lệ phát hiện bằng âm 1000 như thế này. Tôi đã xem không ít phim hành động, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng việc gian lận trong giờ thi lại có thể hồi hộp căng thẳng không thua những cảnh hành động trong Inception như thế. Hành động nối tiếp hành động, những ánh mắt giao nhau chớp nhoáng, những cú lia mắt giật mình hay từng tiếng kim đồng hồ lại kích thích từng hơi thở đến vậy.
Bộ phim này không chỉ mang đậm chất Thái mà còn có thể tự tin so kè phong cách với bất kì phim Hollywood nào. Nó hoàn toàn chinh phục người xem không chỉ ở một kịch bản tốt được thực thi chỉn chu, mà còn ở dàn diễn viên tròn vai, những gương mặt bình thường thì ngây thơ trong sáng, khi cần thì thê lương đồng cảm, lúc lại đầy toan tính khôn ngoan. Nó không cần phải đánh vào tinh thần dân tộc, hay kĩ xảo điện ảnh hoành tráng nhưng vẫn đẩy cảm xúc người xem đến những mức cao trào không ngờ. Hôm ngồi trong rạp, tôi đã đếm không xuể số lần khán giả phải vỗ tay thán phục, lúc là do cách giải quyết tình huống quá hay, khi thì lại do độ chuyên nghiệp đáng sợ của bộ óc những đứa trẻ chỉ mới học cấp 3. Tôi thật sự khuyến khích các giám thị tương lai nên đến xem bộ phim này, vì đám học trò nhà các vị sẽ được truyền cảm hứng kha khá sau khi rời rạp đấy.
Cái kết bộ phim thực sự mang đến cho tôi nhiều suy ngẫm, không phải vì nó không hay nhưng tôi lại cảm thấy nó thật đến đáng tiếc. Thông điệp nhà làm phim muốn gửi gắm ở đây là gì? Tại sao Lynn lại quyết định như vậy? Tại sao Bank không thể mở ra con đường mới cho mình? Số phận Pat và Grace sẽ ra sao? Tôi rất muốn biết nhưng cũng không muốn nhận một câu trả lời. Khi cuộc sống diễn ra, bạn sẽ được đặt ra rất nhiều câu hỏi, tự bản thân cũng sẽ đặt câu hỏi và tìm câu trả lời. Nhưng bạn đã hỏi đúng chưa? Câu trả lời đó liệu là sai lầm? Cuộc đời không có thang điểm nào cả. Có lẽ khi ta đưa ra quá nhiều lí do để biện hộ cho hành động của mình thì cuối cùng cũng chỉ có một nguyên do cốt lõi nhất là không chiến thắng được bản thân mà thôi, và cuối cùng lựa chọn vẫn phải là do bản thân mình quyết định. Lynn là người chiến thắng vì cuối cùng, cô là người duy nhất có câu trả lời đúng.
Điện ảnh Thái Lan trước giờ vốn bị đóng đinh nổi tiếng với 2 thứ: Phim kinh dị và những TVC quảng cáo lấy nước mắt người xem. Thế nhưng bộ phim kinh phí chẳng bằng một góc các bom xịt mùa hè này đã khiến giới phê bình phải chú ý một thông điệp về cách làm phim hiện nay, khi một chủ đề bình thường có thể được thực thi theo cách phi thường nhất và một đất nước nhỏ bé của vùng Đông Nam Á có thể đánh bại cả loạt phim của Hollywood chỉ bằng những đứa trẻ và vài cây bút chì.