Đánh giá phim

[REVIEW] Blade Runner 2049 - Cảm nhận trọn vẹn khi ra rạp xem phim

Tế bào. Kết nối. Kết nối. Tế bào.

Hầu hết chúng ta đến rạp phim là để cảm nhận những tinh hoa của môn nghệ thuật thứ 7 trên màn ảnh rộng. Đó là lý do vì sao cho dù các loại hình xem phim tại nhà như Netflix có phát triển đến mấy thì việc bạn đứng lên và đến rạp phim nào đó để mua vé và đắm mình trong một khoảng không gian tối mờ để thưởng thức bộ phim vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Bạn sẽ rời khỏi rạp suy nghĩ về những gì mà bộ phim muốn truyền tải, có thể bạn sẽ nhận ra điều đó ngày trên đường về nhà hoặc là vài ngày, vài tuần, thậm chí là vài tháng sau đó, và bạn sẽ hiểu lý do vì sao mà những nhà làm phim lại chọn điện ảnh làm nghề nghiệp của họ. Blade Runner 2049 của đạo diễn Dennis Villeneuve là một bộ phim mà ra rạp để xem là quyết định tốt nhất để bạn có thể hiểu được điều đó. 

Với một người được xem cả hai phần Blade Runner trong một buổi chiều và buổi tối thì việc hiểu tường tận ý nghĩa mà cả hai bộ phim muốn truyền tải là một điều không thể. Thế nhưng điều đó chỉ càng làm cho tôi muốn chìm đắm hơn vào cái thế giới giả tưởng này. Lấy bối cảnh 30 năm sau sự kiện diễn ra trong phần đầu tiên, Blade Runner 2049 đưa chúng ta theo chân một Blade Runner khác có mật danh là “K” (Ryan Gosling). K được giao nhiệm vụ khám phá một âm mưu kinh khủng khác của tập đoàn Tyrell, lúc này được điều hành bởi thiên tài Niander Wallace (do Jared Leto thủ vai). Hành trình này buộc K phải theo dấu cựu Blade Runner Rick Deckard (Harrison Ford), người đã mất tích hơn 30 năm nay để tìm cách ngăn chặn Wallace trước khi thực hiện âm mưu của mình.

Vẫn là câu chuyện giữa con người và các replicant (nhân bản), Blade Runner 2049 là một bộ phim dễ hiểu hơn người tiền nhiệm của nó, nhưng dễ hiểu ở đây không có nghĩa là bộ phim đưa thẳng cho bạn ý nghĩa câu chuyện mà là cách bộ phim truyền tải thông điệp của nó không quá trừu tượng như phần đầu tiên. Thời lượng 163 phút đối với một số người có thể là dài và chậm nhưng mỗi cảnh quay trong Blade Runner 2049 đều mang một hàm ý nào đó, bạn có thể tự hỏi bản thân rằng tại sao cảnh này lại chứa đựng những hình ảnh như vậy, các nhân vật tính ám chỉ điều gì đằng sau những câu thoại, tại sao anh/cô ta lại hành động như vậy... Tất cả đều trôi trên một dòng chảy, một thông điệp tổng thể mà bộ phim muốn truyền tải: ranh giới giữa thật và không thật.

Dù bạn có là một replicant hay là một con người, điều đó không quan trọng nếu như bạn mang trong mình những cảm xúc và ký ức, và thậm chí replicant còn con người hơn cả con người. Chính các replicant đã dạy cho loài người chúng ta những bài học về sự hi sinh và yêu thương, rằng họ không chỉ là những cái xác không có linh hồn mà còn đặc biệt hơn thế nữa. Và câu hỏi đặt ra ở đây là, sau tất cả những sự hi sinh đó, liệu họ có được nhớ đến không hay sẽ bị quên lãng đi như những giọt nước mắt trong cơn mưa rào?

Nhân cách làm nên con người chứ không phải hình hài

Nói về diễn xuất thì Ryan Gosling đã hoàn thành tốt vai diễn của mình, cảm xúc được thể hiện nhiều hơn qua biểu cảm trên khuôn mặt thay vì những câu thoại. Dàn diễn viên phụ như Harrisonn Ford, Jared Leto... thì mỗi người đều mang một đặc trưng riêng, có đủ thời lượng để khiến cho người xem cảm thấy yêu thích hay căm ghét nhân vật của họ. Trong một cái thế giới tương lai ảm đạm và đầy tuyệt vọng như vậy thì việc mỗi diễn viên có thể thể hiện được sự đấu tranh cảm xúc để khẳng định con người của họ là rất tuyệt vời. Có một điều làm tôi cảm thấy hụt hẫn đó là đến cuối phim các nhân vật đều tìm được vị trí của họ nhưng riêng Wallace do Jared Leto thủ vai vẫn còn thiếu một chút gì đó để bộ phim có thể hoàn thiện.

Âm thanh của bộ phim cũng đóng góp một phần quan trọng trong việc đẩy cảm xúc lên cao, nhưng nhiều cảnh cũng lặp đi lặp lại một khúc nhạc đó nên nhiều khi không tạo được điểm nhấn. Hình ảnh của bộ phim mới là điều đáng nói. Quả không sai khi khán giả xem phim đều ca ngợi hình ảnh đầy ấn tượng và mê hoặc của bộ phim. Màu sắc khá đa dạng và cực kì dễ nhìn cộng với kỹ thuật quay phim xuất sắc sẽ mang đến cho bạn một cảm giác kì lạ khi xem một vài phân cảnh của bộ phim. Có một cảnh mà tôi rất thích đó là một cuộc trò chuyện của hai, khi cảm xúc của một người trỗi dậy thì ánh sáng sẽ chiếu vào họ còn khi họ bị lấn át bởi những câu nói của người đối diện thì bản thân họ sẽ chìm vào trong bóng tối.

Nếu bạn yêu quý thể loại phim sci-fi, muốn trải nghiệm một thế giới tương lai với hình ảnh hologram của một cô gái khỏa thân hay đơn giản bạn muốn thực sự hiểu cảm giác xem một bộ phim có những yếu tố mà chỉ khi xem ở rạp mới cảm nhận được thì Blade Runner 2049 là bộ phim dành cho bạn.