Khế Ước (The Covenant) là một bộ phim hành động chúng ta có thể đặt hy vọng, vì ngoài diễn xuất tuyệt vời và câu chuyện kịch tính, đạo diễn Guy Ritchie chưa từng khiến người ta thất vọng.
Lịch chiếu Khế Ước và mua vé Khế Ước tại Moveek
Theo lý thuyết, Khế Ước không phải là một câu chuyện có thật, nhưng nó dựa trên hàng loạt những sự thật đang diễn ra ở đất nước Afghanistan. Bộ phim lấy bối cảnh Afghanistan vào năm 2018, thời điểm cuộc chiến chống khủng bố của Mỹ trên mảnh đất Trung Á sắp chạm mốc 20 năm. Tiểu đoàn chuyên truy lùng những nhà máy điều chế thuốc nổ cho Taliban do Thượng sĩ John Kinley (Jake Gyllenhaal) lãnh đạo đã có màn giao tranh khốc liệt với kẻ thù, khiến chỉ còn John và Ahmed, thông dịch viên người bản xứ, là hai người cuối cùng sống sót. John đã bị thương nặng, còn Ahmed cố gắng giữ anh sống sót đến khi đến được đồn điền khác của lính Mỹ. Đó là hành động đảm bảo một khế ước được hình thành giữa anh và Ahmed sau này.
Khế Ước lấy đề tài chiến tranh, nên những dấu ấn làm nên thương hiệu Guy Ritchie của vị đạo diễn đã phần nào được tiết chế. Nhưng một cái nhìn thôi là các mọt sành phim sẽ nhận ra ngay, ví như màn mở đầu theo nhịp điệu của một giai điệu như báo trước nguồn năng lượng và tông màu của phim. Đối với Khế Ước, Ritchie đã chọn những giai điệu không lời mang đậm tính giao hưởng nhằm lắng đọng sự nặng nề của bầu không khí trong phim. Và nước đi ấy hiệu quả vô cùng.
Vẫn là một bộ phim chịu sự ảnh hưởng của âm nhạc, nhưng Khế Ước không truyền tải nguồn năng lượng điên rồ của những giang hồ Anh quốc, mà là khoảng lặng của những kẻ đang đi về phía tử thần. Những giai điệu cũng ám chỉ đây sẽ là một bộ phim chậm – một điều vô cùng hiếm thấy ở nhà làm phim người Anh.
Mặt tối trong việc có phong cách đặc thù là người xem dễ sành sỏi rất dễ bắt sóng đường đi nước bước của đạo diễn đó. Bộ phim này không ngoại lệ. Nhạc có thể điều chỉnh, tình tiết có thể được dàn xếp một cách phi tuyến tính nhưng nếu Ritchie không đào sâu nhân vật nào, đó là người chắc chắn sẽ “bay màu” sớm. Đúng như dự đoán, điều đó đã diễn ra (người viết chẳng hề đọc nội dung hay xem trailer trước khi vào xem phim này).
Nhưng không ai đến với phim Ritchie để tìm một bộ phim của Ritchie vì đích đến cả, mà là cách nhà làm phim kể chuyện và hiện thực hoá tầm nhìn điện ảnh của mình. Khế Ước không phải là siêu phẩm gì cho cam. Song, bộ phim được thực hiện với sự gay cấn và kịch tính hiệu quả trong những cảnh đối đầu và trầm lặng trong những khoảnh khắc cần nội tâm. Suy cho cùng, chiến tranh không phải là đề tài tươi sáng.
Khế Ước ghi điểm về tổng thể hơn là phân ra những phân cảnh ấn tượng riêng lẻ. Câu chuyện trong đây tròn trịa và nhấn mạnh tình chiến hữu trong cơn mưa đạn khói và đặc biệt nhấn mạnh vai trò của những thông dịch viên bản xứ đã sát cánh với lĩnh Mỹ trong suốt cuộc chiến. Chi tiết này sau đó trải đường cho một câu chuyện trọn vẹn, chặt chẽ và tương đối cảm động. Bên cạnh đó, phân đoạn hành động cũng là một điểm sáng.
Ritchie dàn dựng các cảnh chiến đấu với nhịp điệu được đẩy nhanh và rất nhiều tiếng súng máy hiện hữu. Ritchie đã kịp ngăn cản bộ phim thành một dự án nữa đề cao hoặc tuyên truyền về cái gọi là “anh hùng đơn độc Mỹ” được Hollywood ưa thích. Chiến tranh còn tàn khốc hơn thế, và Khế Ước trung thực với tính sự cố ngẫu nhiên đáng sợ của việc tham chiến hơn là vẽ nên một siêu chiến binh có thể làm những điều không tưởng.
Như thường lệ, âm nhạc và âm thanh đóng vai trò không nhỏ trong việc khiến người xem cảm nhận được nguồn năng lượng phía sau những cảnh quay. Song, với bộ phim này, khi mở đầu với giai điệu giao hưởng đầy ảm đạm, phần đệm nhạc khi John và Ahmed phải chạy trốn kẻ thù như một màn báo hiệu thời khắc của thảm hoạ đang đến gần, giúp Khế Ước duy trì tính nặng nề thầm lặng của bộ phim. Chiến tranh là bể khổ của hai bên và Ritchie không có nhu cầu bênh vực cuộc chiến ông đang khắc hoạ bằng những cụm từ như “vì nghĩa lớn” hay “đây là điều cần thiết”.
Đạo diễn người Anh muốn lột tả một thông điệp gai góc khó nuốt hơn đối với những bên liên quan đến cuộc chiến ở đây. Có lẽ ở một lúc nào đó, họ thực sự đến đây để làm một điều tốt, nhưng họ đã sa lầy trong vũng bùn họ tự tạo ra bằng sự ngạo mạn của chính mình, chỉ để rời đi khi lời hứa năm nào bị bỏ dở.
Khế Ước kể câu chuyện về hai người đàn ông đại diện cho hai thế lực trọng yếu trong cuộc chiến này, nhưng bằng cách để nhiệm vụ của họ thành công và lời hứa được thực hiện, nó như đang mang đến cho cuộc chiến Afghanistan một kiểu kết thúc trong khi thực tế hoàn toàn ngược lại. Không rõ có phải cố tình hay không, chi tiết ấy chỉ khiến Khế Ước có thêm một tầng mỉa mai đối với quốc gia đóng vai trò cốt lõi trong chiến dịch chống khủng bố kéo dài 20 năm chỉ để quay về trong dở lỡ.
Lịch chiếu Khế Ước và mua vé Khế Ước tại Moveek
Nhìn chung, Khế Ước cho thấy Guy Ritchie hoàn toàn có thể làm một phim chiến tranh ngay cả khi vị đạo diễn luôn được gắn liền với những nhân vật nam tính hài hước một cách đen tối. Câu chuyện trong đây hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu trải nghiệm điện ảnh của khán giả nhờ vào cách phim khơi gợi hàng loạt cảm xúc và sâu lắng một cách dễ cảm. Chỉ có điều, nếu bạn mong đợi một bom tấn hành động cháy nổ và hùng vĩ, Khế Ước (The Covenant) không thuộc danh sách ấy.