The Midnight Club (Midnight Club) nối tiếp truyền thống làm phim kinh dị chiêm nghiệm của đạo diễn Mike Flanagan vào tháng 10 hằng năm trên sóng Netflix. Series kinh dị tuổi teen này tiếp tục chứng minh Flanagan có một góc nhìn sáng tạo về các chủ đề kinh dị, nhưng nó cũng làm nổi bật một điểm yếu của vị đạo diễn – thiếu sự đồng nhất.
Dựa trên tiểu thuyết kinh dị tuổi teen cùng tên do Christopher Pike chấp bút, Midnight Club là chuyện về những thanh thiếu niên mắc bệnh nan y đang lưu trú tại một trung tâm chăm sóc đặc biệt Brightcliffe. Hằng đêm, cả nhóm tập trung tại thư viện của trung tâm để kể những câu chuyện kinh dị. Đây là một phần của lời hứa nếu ai trong số họ qua đời trước, người đó sẽ làm tất cả mọi thứ, cố gắng hết sức để liên lạc với những người còn sống từ thế giới bên kia, nhằm kể cho người sống nghe về nơi mà họ sắp đến. Nhưng Brightcliffe ẩn chứa một bí mật rùng rợn và nó sắp dược đưa ra ánh sáng với sự xuất hiện của thành viên mới – Ilonka (Iman Benson).
Không phải đại học, không phải những ước mơ, dự định cho tương lai, những bạn trẻ trong đây nhận án tử ở lứa tuổi đẹp nhất đời họ. Một cuộc đấu tranh với thần chết chỉ để đơn giản là được sống, dù không còn toàn vẹn, nhưng vẫn muốn sống – cần gì những thứ hào nhoáng và sáo rỗng của drama trung học, yêu đương khi đây là thứ chờ bạn mỗi buổi sáng thức dậy, thậm chí ám ảnh trong cả giấc ngủ vì bạn có thể ra đi lúc nào không hay.
Giống như những dự án trước, Flanagan luôn để một nỗi buồn tồn đọng phản phất dai dẳng trong Midnight Club. Ở đây là nỗi sợ hãi sự tử của các bạn trẻ và kết cục không thể tránh khỏi. Nhưng hương vị kinh dị và những bí ẩn truyền thừa luôn làm phim có một sức hút đặc biệt. Ở đây, người xem sẽ được trải nghiệm đủ thứ dòng phim kinh dị đang có. Chúng nhiều hơn và xuất hiện thường xuyên, nên series tất nhiên chống chỉ định yếu tim. Nói là vậy, trong những màn hù doạ đến những kẻ sát nhân, kinh dị tâm linh đến những khoảng khắc rùng rợn từ những góc tối của Brightcliffe, Midnight Club là một phim của Flanagan và đặc thù của anh chính là những chi tiết đáng sợ tiềm ẩn, hiện lên rất nhanh chóng, thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người xem sởn cả gai óc.
Nhưng Midnight Club không chỉ có kinh dị. Bí ẩn mà nó xây dựng từ đầu đến cuối hiện lên như một câu đố lôi cuốn với những bóng ma của quá khứ và hiện tại, được dẫn lối bởi một thiếu niên đang tìm đường sống trong tuyệt vọng đội lốp lạc quan. Các mảnh ghép cho câu đố được sắp xếp sao cho việc đi tìm lời giải là một quá trình gay cấn, tiềm ẩn những nguy hiểm siêu nhiên mà lũ trẻ không thể nhận thức hết được. Thật may là phim có đến 10 tập để chuẩn bị cho chúng ta về cái kết không thể tránh khỏi.
Với Midnight Club, Flanagan chứng tỏ anh cũng có thể thực hiện thể loại kinh dị dành cho lửa tuổi thanh thiếu niên với tính chiêm nghiệm sâu sắc không hề kém cạnh như những chủ đề triết học trước đây anh lồng ghép vào các bi kịch gia đình hay đức tin lầm đường lỡ bước dành cho những tâm hồn trưởng thành hơn.
Đây là cuộc vật lộn để chiến thắng tử thần dần trở thành một nỗi ám ảnh truyền đời trong thế giới đầy rẫy cái chết như Brightcliffe. Midnight Club ghi dấu ấn với thông điệp buồn thảm của nó, nhưng đồng thời thuyết phục nhân vật và người xem về ý nghĩa trong việc chấp nhận thứ không thể chạy thoát – cái chết. Sự đẹp đẽ của cái chết là tính chấp nhận và nó không hề đáng sợ như góc nhìn của những kẻ tìm kiếm sự bất tử trong nhân loại. Song, không phải yếu tố nào trong đây cũng mang tính dễ chấp nhận như vậy.
Flanagan nổi lên là một đạo diễn kinh dị đầy sáng tạo với câu chuyện nhà Hill, về cách anh chú trọng nhân vật, cô đọng những cảm xúc và những cú twist gọn gàng mà bất ngờ. Nhưng không phải dự án nào của anh cũng có điều đó. Midnight Club không có độ cân bằng thích hợp. Các câu chuyện kể của nhóm bạn thường kéo dài hơn mức cần thiết và sự lồng ghép giữa hai tuyến truyện trở nên sống sượng. Một số câu chuyện trong đây, bất chấp diễn xuất cứng tay của dàn diễn viên, không có sức hấp dẫn nào nhưng lại chiếm sóng phần lớn thời lượng các tập phim. Điều này khiến một series đã chậm nay càng từ tốn hơn mức cần thiết. Nó khiến động năng của phim bị kiềm hãm và hậu quả là phim có những phân đoạn cảm giác như thừa thãi.
Ảnh: Netflix