Đánh giá phim

[REVIEW] Nhắm Mắt Thấy Mùa Hè – Nếu một ngày mọi cảm xúc của bạn vỡ oà chỉ vì xem một bộ phim nhẹ nhàng

Đôi khi xem một bộ phim có nội dung lớn lao, thông điệp sâu sắc lại không thật sự chạm đến trái tim bằng một phim rất đỗi bình thường nhưng lại gần gũi với cảm xúc.

Thú thật là lúc đầu người viết cũng không đặt nhiều niềm tin vào bộ phim lắm, nhưng khi càng thưởng thức, câu chuyện càng được mở ra và sự xúc động được đẩy tới mức cao trào. Với tiêu chí “không sex, không ngôi sao phòng vé, không hài nhảm”, Nhắm Mắt Thấy Mùa Hè thật sự là một phim gây bất ngờ với một nội dung chỉn chu, từng chi tiết nhỏ đều được chăm chút kỹ lưỡng mà đội ngũ sản xuất trẻ, đặc biệt là nữ đạo diễn Cao Thuý Nhi đã truyền hết tâm huyết vào tác phẩm. Đọc những câu chuyện hậu trường bên lề ấy, rõ ràng là cả ê-kíp đều gặp vô vàn khó khăn để hoàn tất một bộ phim với 90% bối cảnh được quay ở Nhật Bản, thế mà những người trẻ đầy nhiệt huyết ấy đã làm tốt hơn những bộ phim hài hời hợt mà khán giả phải chịu đựng suốt thời gian qua.

Nội dung của Nhắm Mắt Thấy Mùa Hè đơn giản lắm. Đó là câu chuyện về cô gái trẻ một mình đến thị trấn Higashikawa thuộc tỉnh Hokkaido của Nhật Bản để tìm kiếm người cha đi mãi không về. Khi đặt chân đến vùng đất có tuyết rơi mùa hè ấy, Hạ (Phương Anh Đào) nhanh chóng rơi vào một nỗi buồn xót xa nhưng thay vì ủ rũ trong suốt những ngày còn lại, Hạ kết thân cùng nhóm học trò đam mê chụp ảnh của chàng trai bản xứ Akira (Takafumi Akutsu). Cùng nhau, họ khám phá và trải nghiệm những nơi mà cha Hạ (NSƯT Công Ninh) từng đi qua. Trong những tháng ngày trải nghiệm ấy, dù có những bất đồng về mặt ngôn ngữ, tính cách nhưng Hạ và Akira dần phải lòng nhau. Cách mà phim khai thác tình cảm giữa hai người thật trong sáng làm sao, mọi thứ diễn ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng qua những điều nhẹ nhàng đó, một điều lớn lao nảy sinh trong họ. Phải chăng khi con người ta đã trải qua nhiều đau khổ, họ chỉ cần bên nhau bình yên thế là đủ?

Vì một rào cản vô hình, tình cảm giữa Hạ và Akira không vồ vập, cũng không quá mờ nhạt mà thay vào đó là đủ. Hai con người cô đơn, tìm đến Higashikawa để quên một người và để nhớ một người dấu yêu khác. Chàng Akira tuy có vẻ ngoài thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng như mùa đông ấy dần tan chảy trước cô gái mùa hè với tâm hồn ngập tràn ánh nắng như Hạ. Từng bước một, anh giúp cô làm quen với Higashikawa. Từng ngày qua, anh thay thế người cha đã khuất chăm sóc Hạ nơi đất khách. Sự phát triển tâm lý của họ diễn ra vô cùng tự nhiên, không chút gượng gạo. Tuy Hạ và Akira không biểu lộ nhiều tình cảm nhưng diễn xuất ăn ý của Phương Anh Đào và Akutsu đã cho khán giả cảm nhận được phản ứng hoá học giữa đôi bên. Trước đây, khung hình của Akira đều thiếu bóng dáng của con người vì anh sợ phải nhớ điều gì đó nhưng chẳng biết tự lúc nào, Hạ lọt vào bức ảnh của Akira như cách cô chạm đến trái tim anh. Giá như họ mãi bên nhau bình lặng như thế, hẳn sẽ đẹp lắm nhỉ?  

Nhưng tình đẹp luôn là một mối tình dang dở. Hạ vô cùng đau đớn khi khám phá ra sự thật nơi đất khách nhưng với cô, xót xa hơn là Akira biết hết ngay từ đầu nhưng vẫn che giấu cô. Ở Việt Nam, Hạ bị phản bội như vậy chưa đủ hay sao? Có ý kiến cho rằng việc Hạ tức giận khi khám phá ra sự thật là vô lý nhưng rõ ràng, cả cô và người mẹ ruột đều trải qua tình huống giống nhau, không thể trách được cảm xúc chân thật lúc ấy của Hạ. Nhưng cách đón nhận sau cùng của Hạ lại quan trọng hơn hết. Tình phụ tử vô cùng thiêng liêng và dù chỉ qua những lời kể trên ảnh bằng tiếng Việt hay bài hát Nhong Nhong Nhong ngắn ngủi mà Akira chia sẻ lại, Hạ biết cha vẫn thương cô. Người cha ấy dù ở nơi đất khách vẫn luôn hướng về quê nhà, đồng hành cùng cô con gái, đặc biệt là trong những thời khắc quan trọng nhất. Có những khoảnh khắc tưởng chừng như rất quen thuộc, nhưng sao khi lên màn ảnh lại lấy đi quá nhiều nước mắt của khán giả đến như thế? Từng bước một, Nhắm Mắt Thấy Mùa Hè đưa khán giả qua các cung bậc cảm xúc một cách khéo léo và thật tinh tế. Người xem vừa cảm thấy sự lãng mạn, ấm áp nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị thay thế bởi một xúc cảm dâng trào hơn.

Cảnh báo trước với khán giả, kết phim trên màn ảnh không phải là một cái kết hạnh phúc nhưng theo cảm nhận của người viết, đó là một cái kết trọn vẹn, đẹp và buồn. Trong từng diễn biến, các biên kịch cũng cài cắm những ngụ ý về một cái kết bi kịch nhưng cái mà họ khai thác, là sự đón nhận một cách thanh thản của các nhân vật. Nếu một ngày bạn không thể nhìn thấy được nữa, hay lắng nghe, hay không còn nói được, bạn sẽ muốn gì? Tương lai luôn là một ẩn số, con người càng tò mò, càng hoang mang trước những gì sắp đến, chi bằng tận hưởng hiện tại và sống cho trọn vẹn nhất. Vì một ngày, một ngày nào trong tương lai gần hoặc xa, bản thân và những người xung quanh đều không cảm thấy quá bi kịch.

Một lần nữa gửi lời khen đến đội ngũ làm phim, sao những chi tiết vô cùng nhẹ nhàng lại khiến nước mắt khán giả lẳng lặng rơi. Từng khung hình tinh tế với màu phim đượm buồn về thị trấn Higashikawa và Đà Lạt rất đỗi quen thuộc đó, mà sao gây được xúc động đến thế. Còn những diễn viên nữa, từ chính đến phụ, từ trẻ đến lớn, ai cũng diễn sao mà duyên quá, lúc cần cười thì nét hài hước mà họ đem lại vô cùng dễ thương, không chút lố lăng, ấy thế mà những giây phút đau buồn đó, cảm xúc đem lại rất thật, không chút gượng gạo. Một điều mà người viết đánh giá cao là trang phục của diễn viên, rất phù hợp với bối cảnh dù chẳng cần hở da hở thịt.

Với những khán giả đã quen với dòng phim nhẹ nhàng, nhiều thoại, Nhắm Mắt Thấy Mùa Hè chắc chắn là một lựa chọn mà bạn không thể hối hận. Với những khán giả vốn yêu thích một phim có tiết tấu nhanh, đôi khi sống chậm lại, cảm nhận những điều nhỏ nhặt xung quanh cũng không tồi. Hãy thưởng thức phim một cách trọn vẹn các bạn nhé.