Có thể nói ngay từ trước khi ra mắt, Inuyashiki hay còn được biết với tên Ông Bác Siêu Nhân đã nhận được sự quan tâm từ đông đảo người hâm mộ. Dù là manga hay anime trước đó thì đều đã gây dựng được những thành công nhất định, chính vì vậy sự kỳ vọng vào bộ live action lần này của khán giả dường như đã trở thành động lực để bộ phim trở nên hoàn hảo nhất có thể. Và đương nhiên, Ông Bác Siêu Nhân bản live action đã không phụ lòng của khán giả khi từ diễn xuất, hình ảnh, âm thanh đến kỹ xảo thật sự rất tuyệt vời.
Trong bài review này, người viết sẽ cố gắng không so sánh giữa live action với manga và anime, thay vào đó sẽ chỉ tập trung vào live action. Đầu tiên về phần nội dung, một điểm mà người viết thích nhất trong Inuyashiki chính là sự mới mẻ, thú vị và đặc biệt lạ so với các tác phẩm khác cùng thể loại. Vì sao ư? Vì trước đó có khá nhiều tác phẩm về robot mang hình dáng con người nhưng lại hiếm có một tác phẩm nào nói về con người trở thành robot như Ông Bác Siêu Nhân. Nghe có vẻ như robot giống người hay người giống robot chẳng có gì khác nhau cả, nhưng không vì robot dù có giống người thế nào thì cũng chỉ là máy móc, còn con người dù có trở thành một cỗ máy đi chăng nữa thì bản chất của họ vẫn là con người. Mặc dù vậy, bộ phim lại có một điểm hạn chế nho nhỏ, đối với những khán giả chưa xem manga hoặc anime trước đó sẽ cảm thấy hoang mang “nhẹ” và ngay cả khi bộ phim kết thúc thì họ vẫn còn lại rất nhiều những nghi vấn, những thắc mắc vẫn chưa được trả lời. Tuy nhiên, nếu nhìn điều này ở một khía cạnh tích cực hơn thì chính việc để lại trong lòng khán giả một dấu chấm hỏi vẫn tốt hơn là một bộ phim trơn tuột chẳng có chút ấn tượng gì. Hoặc có thể đây là một điểm mà nhà sản xuất cố tình để lại nhằm kéo những khán giả trước đó chưa từng biết đến Ông Bác Siêu Nhân về xem lại manga và anime.
Ngoài nội dung hấp dẫn, Ông Bác Siêu Nhân còn sở hữu dàn diễn viên chính đình đám như Noritake Kinashi trong vai “ông bác siêu nhân” Ichirou Inuyashiki hay Takeru Sato với nhân vật phản diện tàn ác Hiro Shishigami. Khả năng diễn xuất của cả hai thật sự không thể bàn cãi, tất cả đều rất tuyệt vời. Nhưng nếu đặt cả hai lên bàn cân, có lẽ tôi sẽ thiên về Takeru Sato một chút, chỉ là một chút thôi. Không phải vì cậu ấy diễn xuất giỏi hơn, ngoại hình trẻ đẹp hơn bác Noritake Kinashi mà vì câu chuyện của Hiro Shishigami gây cho tôi nhiều ấn tượng hơn. Cùng nhận được sức mạnh như nhau nhưng một người trở thành người hùng, một người lại trở thành kẻ thù quốc gia. Diễn xuất của Takeru Sato đã lột tả được một cách trọn vẹn nhất nhân vật của cậu thông qua ánh mắt, biểu cảm và cả những bộ trang phục. Tất cả những cảm xúc của Hiro Shishigami đã được thể hiện rất tốt, từ thù hận, đau thương đến cảm giác mất mát, cô độc của cậu khiến người khác cảm thấy thật đau lòng dù cậu đã ra tay sát hại rất nhiều người vô tội.
Về phần Noritake Kinashi, không hổ danh là một diễn viên kỳ cựu, nhân vật Ichirou Inuyashiki đã được ông thể hiện rất tốt. Cũng không thể không nhắc đến những nhân vật còn lại của bộ phim, toàn thể diễn viên đều thể hiện tròn vai nhân vật của mình để bộ phim trở thành một thể thống nhất và góp phần vào thành công của bộ phim.
Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng đó chính là kỹ xảo và âm thanh. Nếu như nhắc đến kỹ xảo có lẽ rất nhiều người sẽ nghĩ ngay đến những tác phẩm Hollywood nhưng rồi cũng có ngày kỹ xảo của Nhật Bản lại có thể hoàn hảo đến vậy. Không quá lố, cũng không quá ảo, kỹ xảo của Ông Bác Siêu Nhân cực kì chân thật và đẹp mắt, dù đôi chỗ cũng có lỗi nhỏ nhưng diều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì nhiều. Vì nhìn toàn cục thì bộ phim làm được như vậy thật sự đã xuất sắc rồi.
Ngoài ra, người viết còn thích bộ Ông Bác Siêu Nhân ở một điểm là đây không đơn thuần chỉ là một bộ phim hành động chỉ có các cảnh súng đạn hoành tráng mà ẩn mình trong đó còn chất chứa những thông điệp về giá trị gia đình, tình yêu, tình bạn và những mặt tối của xã hội hiện đại. Rằng dù cho xã hội có phát triển đến cỡ nào thì tình cảm giữa con người phải được duy trì và phát triển, nếu không chúng ta sẽ biến thành những cỗ máy cũ kỹ, nặng nề và sẽ đẩy chúng ta đến bờ vực của sự đau khổ. Sau khi xem xong bộ phim, đọng lại trong lòng khán giả không chỉ là dấu chấm hỏi về bộ phim, mà còn là dấu chấm hỏi về cuộc sống thường ngày của họ. Có hay không những khoảnh khắc họ trở thành một Hiro Shishigami ích kỷ, vô cảm trước sự tồn tại của những người xung quanh họ, rằng một ngày ở ngoài kia có biết bao nhiêu người chết, họ đâu liên quan gì đến ta lẽ nào ta đều phải khóc thương họ. Vậy nên đối với người viết, đây không chỉ là một bộ phim mà nó còn là một bài học giúp chúng ta soi chiếu lại bản thân mình.
Tóm lại, theo quan điểm của tôi thì đây chính là một bộ phim đáng để đầu tư thời gian và tiền bạc khi chúng ta đến rạp. Vừa được giải trí vừa là cơ hội để chúng ta soi chiếu bản thân, đầu tư không lỗ vốn, phải không nào?