Sau Song Lang, đạo diễn Leon Quang Lê trở lại với Quán Kỳ Nam – dự án được kỳ vọng tiếp tục khẳng định phong cách điện ảnh đậm chất hoài niệm của anh. Bộ phim vừa đoạt giải Shooting Star Award tại Hawaii International Film Festival, được chọn chiếu tại TIFF 2025 và gây sự chú ý mạnh mẽ ngay khi ra mắt tại Việt Nam. Giới chuyên môn dành nhiều lời khen cho hình ảnh 35mm, còn người xem đại chúng thì chia thành hai luồng: yêu vẻ đẹp trầm lắng hoặc… thấy phim hơi kén người xem.
Hai con người cô đơn giữa Sài Gòn tìm thấy nhau
Quán Kỳ Nam kể về Khang (Liên Bỉnh Phát), một dịch giả trẻ vừa đặt chân đến Sài Gòn cuối thập niên 80, và Kỳ Nam (Đỗ Thị Hải Yến), một phụ nữ góa phụ, sống khép kín, mưu sinh bằng nghề nấu ăn trong khu cư xá cũ. Họ gặp nhau trong những ngày cả hai còn loay hoay với vết thương riêng, giữa một thành phố đang đổi thay từng chút một.
Hai mảnh ghép tưởng chừng không liên quan nhưng lại đồng điệu đến lạ
Điểm hay của phim nằm ở cách Leon Quang Lê chọn kể mọi thứ thật tiết chế. Không có những cú twist kịch tính, không có xung đột ồn ào. Thay vào đó, bộ phim đi theo kiểu ít thoại, nhiều ánh nhìn, tập trung vào khoảng lặng, những bước chân trong hành lang, mùi cơm chiều từ bếp, hay tiếng quạt máy trong căn phòng thuê nhỏ.
Phim có thể chậm, nặng tính cảm xúc hơn là cốt truyện. Nhưng cũng chính điều này tạo ra sức mạnh của Quán Kỳ Nam câu chuyện không cố gồng mình, mà để cảm xúc ngấm dần, giống cách đời sống thật vẫn diễn ra. Với những khán giả thích phim tâm lý lặng lẽ, đây là ưu điểm lớn.
Quán Kỳ Nam có tiết tấu chậm rãi nhưng dễ chịu
Một Sài Gòn thập niên 80 có hồn, có hơi thở
Điểm khiến nhiều người bàn luận nhất chính là quyết định dùng phim nhựa 35mm – điều gần như không còn thấy ở phim Việt hiện đại. Chất liệu phim nhựa giúp hình ảnh có chiều sâu, độ mềm mại và độ “hạt” đặc trưng, tái hiện Sài Gòn xưa bằng cảm giác thật hơn nhiều so với kỹ thuật số. Màu vàng cũ của tường vôi, bóng đèn neon nhợt, sân chung cư hơi mục, căn bếp với xoong nồi nhôm… tất cả được thể hiện giàu chi tiết nhưng không phô trương.
Hơi thở của Sài Gòn xưa hiện lên qua từng khung hình
Điều đáng nể là ê-kíp phải tự mua máy quay, tự thực hiện xử lý hậu kỳ vì Việt Nam hiện nay hầu như không còn đơn vị tráng phim nhựa. Sự liều lĩnh này được báo chí quốc tế đánh giá là “tuyên ngôn thẩm mỹ táo bạo”.
Diễn xuất tinh tế của Đỗ Thị Hải Yến và Liên Bỉnh Phát
Đỗ Thị Hải Yến trở lại điện ảnh sau thời gian dài vắng bóng, và Quán Kỳ Nam như đo ni đóng giày cho cô. Nhân vật Kỳ Nam ít lời, nhiều ẩn nhẫn, mang nỗi buồn sâu nhưng không bi lụy. Diễn xuất của Hải Yến được đánh giá là chín muồi, giàu cảm xúc và đủ tinh tế để không cần thoại quá nhiều cũng đủ hiểu được tâm trạng.
Đỗ Thị Hải Yến gây ấn tượng khi vào vai Kỳ Nam với đôi mắt buồn man mác
Liên Bỉnh Phát trong vai Khang cho thấy sự trưởng thành đáng kể. Anh không phô trương cảm xúc, không cố “diễn cho đẹp”, mà chọn nhịp rất vừa một người trẻ còn lạc hướng, dè dặt nhưng ấm áp. Vai diễn này cho thấy những điểm mới trong biểu cảm và chiều sâu cảm xúc. Tuy nhiên, một số đoạn nhả thoại của nam diễn viên có những nhấn nhá không cần thiết làm mất độ tự nhiên.
Nếu bạn quen những kiểu diễn xuất bùng nổ, đây sẽ là phim khó. Nhưng nếu bạn thích kiểu diễn chân thật, không kịch tính hóa cảm xúc, bộ đôi này là điểm sáng lớn.
Liên Bỉnh Phát đôi lúc nhả thoại chưa tự nhiên
Nhịp phim chậm rãi – điểm mạnh nghệ thuật, điểm yếu thương mại
Không thể bỏ qua thực tế rằng Quán Kỳ Nam là phim kén người xem. Nhịp phim chậm, câu chuyện thiên về tình cảm nội tâm, ít cao trào và rất nhiều khoảng lặng. Điều này khiến khán giả quen phim thị trường dễ cảm thấy thiếu kiên nhẫn và không đủ cuốn hút.
Quán Kỳ Nam có thể không hợp thị hiếu nhưng vẫn rất đáng xem
Nhưng với khán giả yêu điện ảnh nghệ thuật, đây chính là phần hồn của phim. Nhịp chậm cho phép cảm xúc thấm sâu, giúp chi tiết nhỏ cũng có sức gợi lớn từ một bữa cơm đơn giản, tấm rèm cửa lay nhẹ, hay ánh mắt Kỳ Nam nhìn ra khoảng sân trống.
Chính sự chọn lựa nghệ thuật này khiến phim được đánh giá cao tại các liên hoan, nhưng có thể không bùng nổ doanh thu ở rạp Việt. Dù vậy, đối với thể loại phim tâm lý – tình cảm theo hướng điện ảnh thuần túy, đây là điều dễ hiểu.
Mối tình dang dở đôi khi cũng đã là một sự trọn vẹn
Quán Kỳ Nam là một trong những phim Việt hiếm hoi năm 2025 dám đi theo một con đường rõ rệt khi kể chuyện bằng hình ảnh, bằng cảm giác và bằng sự tiết chế. Đẹp, lặng, tinh tế, nhưng cũng đòi hỏi người xem cần kiên nhẫn và sẵn lòng “đi chậm lại”.