Spiderhead (Netflix) không thể giúp Netflix thoát lời nguyền những bộ phim tầm thường.
Lấy bối cảnh một cơ sở nghiên cứu chiêu mộ các tình nguyện viên từ nhà tù công, Spiderhead là câu chuyện về một tỷ phú đang thử nghiệm những loại thuốc đặc biệt. Nghiên cứu trưởng Steve (Chris Hemsworth) chú ý đến một tù nhân đặc biệt tên Jeff (Miles Teller). Anh ta đã tham gia nhiều dự án của tổ chức này và được đánh giá là một chủ thể thí nghiệm đáng giá. Nhưng óc quan sát của Jeff mách bảo anh ta có chuyện gì bất thường ở đây.
Spiderhead đã đúng khi cất công mời ngôi sao hành động như Chris Hemsworth để đóng bộ phim này. Đó là một nỗ lực tranh thủ danh tiếng để kéo sự chú ý về phim. Vì dù tiền đề của phim khá hay, và phim về bản chất cũng có ý tưởng, Spiderhead không phải là phim sẽ làm bạn thốt lên “hay quá”. Người viết cũng không chắc bạn có muốn xem hết nó không trong những ngày rảnh rỗi.
Spiderhead xác lập bản thân nó là một thí nghiệm về hành vi con người. Điểm khác biệt giữa nó và các bộ phim The Stanford Prison Experiment (2005) là thay vì về tâm lý, dự án của Netflix tập trung vào các hành vi dưới sự ảnh hưởng của thuốc. Chúng được sáng tạo để kích thích và thao túng cảm xúc con người, từ đó thôi thúc họ làm theo những cảm xúc đó. Ví dụ, một số loại có thể khiến người bị thí nghiệm buồn chán, vui vẻ, hoặc hứng tình cực độ, số khác có thể gây ra nỗi sợ vô lý khủng khiếp, và có loại chỉ có đau đớn mà thôi.
Spiderhead ban đầu có mở đầu khá ấn tượng, với một tù nhân bị thí nghiệm cười không ngừng. Mặc dù khung cảnh này diễn ra trong ánh sáng, điệu cười của tù nhân và ánh mắt của Steve gợi ý ý đồ đen tối hơn nhiều đang chờ đợi khi phim tiếp diễn. Nhưng đây chỉ là lời hứa suông. Màn mở đầu sau đó đã kéo dài đến mức gây chán. Bộ phim đã bận bịu với việc giới thiệu và đặt nền móng. Thật ra đó chẳng sao cả, chỉ là Spiderhead đã làm điều đó quá chán.
Hầu hết phim đều là những câu thoại và các cuộc trò chuyện khá dài. Đối với người xem, chúng cứ đến như những tràn thông tin bất tận được mớm cho người xem trên cái nhịp phim từ tốn, dàn trải. Một điểm nhấn là phim chú trọng phần nào đến các nhân vật của nó, để họ từ kể câu chuyện của mình cũng như những lý do đã đưa họ đến sống kiếp tù nhân. Nhưng những chi tiết này cũng thiếu sức nặng. Chỉ là phim chú trọng việc kể bằng hình ảnh hơn là những lời thoại tường thuật dài dòng – âu cũng an ủi hơn.
Đếm sơ sơ Spiderhead đề cập đến kha khá những chủ đề xã hội mật thiết. Dễ thấy nhất có thể nói đến những nhà tù công không thể giúp được gì trong việc cải tạo tù nhân. Nên phim mới cho người xem chứng kiến một kiểu nhà tù nhân đạo hơn, nơi những phạm nhân tự quản lý và vận hành nơi đây. Họ được ăn uống, tiếp cận các phương thức giải trí, kiến thức và tự do giao tiếp. Rõ là nhà tù kiểu mẫu này đã giúp khá nhiều các phạm nhân trong đây, ví như họ không nghĩ đến việc bạo lực. Và tất nhiên, việc họ làm lợi cho xã hội là tham gia các nghiên cứu thuốc này. Từ đây, Spiderhead lại quay về với tiền đề chính là ranh giới đạo đức của các thử nghiệm kiểu này. Đây cũng là tiền đề duy nhất có được sự hoàn thiện trong phim. Nhưng ngay cả khi như vậy, Spiderhead cũng chật vật làm mọi thứ trở nên gay cấn.
Sự hào hứng chính là gia vị bị thiếu ở đây. Cốt truyện của Spiderhead đã làm tốt việc che đậy mục đích cuối cùng của thí nghiệm trong đây, nhưng nó đã không cho phim những thời khắc tim đập chân run khi nhân vật chính – Jeff, từ từ khám phá ý đồ thật sự của Steve. Còn Steve lại không thể phát huy sự đen tối của anh ta một cách thu hút được. Mọi thứ trong đây cứ trôi đi một cách buồn chán. Không bản sắc, không một cái chất riêng, những điểm tưởng chừng như cao trào trong đây thật tẻ nhạt.
Còn màn đối đầu cuối cùng thì đến như thể từ trên trời rơi xuống vậy. Hãy tưởng tượng bạn đang thiu thiu buồn ngủ đang nghe một bản nhạc nhạt toẹt nhưng không thể tắt được thì có người mở EDM kế bên tai vậy. Nhưng đó không phải là bất ngờ tốt lành gì vì nó khiến phim gãy gượng hẳn.
Dẫu biết là thế nào phim cũng sẽ có một màn chạm trán cuối cùng. Spiderhead không làm hành trình từ đầu đến đó thêm vui tươi hay hào hứng gì thêm. Yếu tố tâm lý vì thế cũng hiện diện như một trò đùa mỏng manh. Bạn muốn tự hỏi ý định cuối cùng của phản diện trong đây là gì, nhưng khi mọi thứ cứ đi về phía trước như một chú lười, tại sao phải làm vậy nhỉ?