Titans (2018) cuối cùng cũng được lên sóng sau khởi đầu gian nan ở TNT khi nhà đài này từ chối tiếp tục dự án vào năm 2014. Trước mắt, bất chấp những tranh cãi về tạo hình nhân vật, tập pilot đã minh chứng Titans là một live action đầy hứa hẹn.
Là một người hâm mộ các anh hùng nhà DC đã lâu và thuộc thế hệ trưởng thành với Teen Titans (2003), live action của bộ phim hoạt hình này khiến tôi hào hứng đến chừng nào, có lẽ chỉ sau cảm giác háo hức khi chứng kiến Batman và Superman trong một bộ phim chung. Thuở ban đầu còn mới thai nghén, Titans đối với tôi là tiếng gọi của cả một bầu trời tuổi thơ. Nhưng khi tập pilot kết thúc, tôi mới ngộ ra một điều rằng hãy để Teen Titans trở thành một kỷ niệm đẹp và đừng để Titans phải đứng trong cái bóng của ngày xưa nữa. Vì Titans năm nay độc đáo hơn khi có những nét sáng tạo khác biệt.
Tập pilot bắt đầu hành trình của Titans (2018) bằng một trong những cái chết nổi tiếng của nhà DC – cái chết của hai vợ chồng nhà Grayson – qua giấc mơ của Rachel Roth/Raven (Teagan Croft) và theo sau là những sự kiện dẫn dắt cô đến Dick Grayson (Brenton Thwaites), lúc này đang là một thám tử vừa thuyên chuyển từ đồn cảnh sát Gotham đến Detroit không lâu.
Thú thật, tập pilot chỉ đóng vai trò là một đoạn mở đầu của một bài văn dài 12 đoạn, tức không tiết lộ nội dung quá nhiều, không cho phản diện lộ mặt, chỉ giới thiệu các nhân vật cần được chú ý và ý chính. Xong! Những gì thuộc về nội dung thì để 12 đoạn còn lại truyền đạt sau. Vì vậy, còn quá sớm để đánh giá nội dung của Titans hay hay dở.
Thành thật mà nói, Titans mang âm hưởng của những con người chênh vênh hơn là những anh hùng thiếu niên đi cứu thế giới, chí ít là theo cách mà Dick Grayson/Robin và Rachel Roth/Raven đã diễn đạt.
Dick đến thành phố Detroit như một cách để chạy trốn người thầy nổi tiếng, thoát khỏi việc anh đang trở thành một phiên bản thứ hai của ông ta. Nhưng Dick lại không thể tìm được nhân dạng khi tách khỏi Batman. Dù khoác lên mình bộ đồ Robin nhưng Dick lại không còn là Robin nữa nhưng anh cũng chưa hẳn là Nightwing. Chính vì vậy, Dick Grayson – Robin đầu tiên và đứa con hoàn hảo đang chật vật với cuộc sống hậu Batman, với nhân dạng của bản thân trong cái bóng của Batman.
Trớ trêu thay, bất chấp nỗi sợ, anh hành sử giống hệt Batman, ít nhất là trong cách đối đầu với tội phạm, chẳng hạn như hành động kéo lê mặt một tên tội phạm trên kính vỡ. Robin của Titans là phiên bản bạo lực, tức giận và ức chế hơn những gì mà người hâm mộ từng nhớ. Phải chăng Dick đang ở thời kì khủng hoảng nhân dạng? Raven thì ngược lại. Nữ cường năm nào giờ yếu đuối và dễ vỡ. Cũng phải thôi vì cô đang phải vật lộn với bóng tối bên trong mình. Trong khi đó, nhân vật trung tâm cho những tranh cãi nảy lửa giữa những người hâm mộ – Starfire – lại là một chuyện khác hoàn toàn và nó không tệ như người ta nói đâu.
Nếu có một chi tiết chứng minh sự sáng tạo của Titans đó sẽ là Starfire/Kory Anders (Anna Diop). Bỏ qua các tranh cãi về tạo hình, Starfire phiên bản người có vẻ đối lập một trời một vực với phiên bản truyện tranh lẫn trong Teen Titans, cô nàng tưởng chừng sẽ ngọt ngào ngây thơ này lại không hề tốt tính chút nào. So với Dick Grayson, cô không kém cạnh về mặt bạo lực. Nhưng với Dick, người ta có thể thông cảm với vẻ đau khổ đang hiện lên trên gương mặt điển trai thì vẻ tự nhiên khi xuống tay đánh đấm của nàng Starfire sẽ khiến người xem phải tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng với tập pilot tập trung vào Dick và Rachel nhều hơn, nàng công chúa ngoài hành tinh phải chờ các tập sau để bộc lộ khía cạnh tính cách “bá đạo”.
Chỉ mới một tập phim lên sóng, ta không thể bảo đảm nội dung có bao nhêu chi tiết được dựa trên các nguyên tác truyện tranh hay 3 phần phim trước đó. Nhưng một điều chắc chắn là Titans đã phần nào tách khỏi di sản của Teen Titans để tìm lối phát triển riêng.
Trung thành với tinh thần DC, mạnh dạn thay đổi nhân vật, và thêm thắt các chi tiết mới lạ, Titasns (2018) chứa đựng nhiều tiềm năng để phát triển trong tương lai như sự biến hóa của Starfire, mối quan hệ giữa Dick – Bruce Wayne hoặc các thành viên của đội Titans. Tuy nhiên, không có nghĩa là Titans không có mặt hạn chế.
Tinh thần của DC có khả năng là con dao hai lưỡi nếu các biên kịch không thận trọng dù nó hình thành nét riêng biệt cho bộ phim. Nhịp phim chậm và tông màu tối không để lại ấn tượng tốt cho bộ phận khán giả không thuộc cộng đồng hâm mộ các anh hùng nhà DC, như đàn anh của Titans đã chứng minh. Nếu nội dung trở nên quá phức tạp, dài dòng quá mức cần thiết thì sẽ khiến nhiều người xem nản lòng như Arrow đã phạm phải, đặc biệt với các mùa phim có độ dài lên tới hơn 20 tập. Điểm hạn chế thứ 2 nằm ở diễn xuất của Teagan Croft. Khả năng biểu lộ cảm xúc của cô trong vai Rachel Roth còn gượng gạo so với hai đồng nghiệp còn lại.
Như đã nói ở trên, còn quá sớm để đánh giá Titans (2018) hay/dở chỉ dựa vào 1 tập phim. Tập pilot để ngõ nhiều vấn đề làm tiền đề phát triển nhân vật về sau, không nên quy chụp toàn bộ mùa phim nếu tập đầu không như mong đợi. Hãy nhớ, Titans là một phiên bản truyền hình với phong cách rất riêng và là thành phẩm giàu tính sáng tạo xoay quanh một nhóm anh hùng vốn có đến hàng trăm nguồn gốc trong truyện tranh lẫn điện ảnh.