Juhan Shuttai - Khát vọng người biên tập trong trận chiến ngành xuất bản

Đánh giá phim · hotakky ·

Tôi không nhớ cổ họng mình đã nghèn nghẹn bao nhiêu lần khi xem Juhan Shuttai.

Juhan Shuttai tức xuất bản lần thứ hai, là câu nói khiến mọi người trong giới xuất bản hạnh phúc. Từ lâu, việc được hô to cụm từ đó đã trở thành một nghi thức thiêng liêng của các thành viên ở phòng biên tập Baibasu. Dù họ ở vị trí nào, tài năng ra sao thì việc độc giả đón nhận những ấn phẩm manga chính là niềm động lực lớn lao để họ cống hiến hết tất cả sức lực cho ngành xuất bản.

Tôi không nhớ cổ họng mình đã nghèn nghẹn bao nhiêu lần khi xem Juhan Shuttai. Tôi cảm thấy rất vui khi được nhìn thấy nhiệt huyết và ý chí của các biên tập viên và các mangaka. Câu hỏi “Một biên tập viên đúng nghĩa là như thế nào?” không chỉ lặp lại trong tâm trí của Kokoro và nhân viên phòng biên tập Baibasu, tôi nghĩ mình cũng đã cùng họ đi tìm câu trả lời hoàn thiện nhất cho nó. Nếu ngành xuất bản là một chiến trường, thì biên tập viên không khác nào những chiến binh ngoan cường. Họ không ngừng nỗ lực cùng các mangaka tiến về phía trước và đánh bại tất cả khó khăn, hướng đến đỉnh vinh quang mang tên Juhan Shuttai. Nhưng trong thế giới của những trận chiến ác liệt đó, biên tập viên rốt cuộc có thể cùng mangaka hoàn thành những bộ manga tuyệt vời mà không bán rẻ linh hồn không? Biên tập viên phải chăng là công việc hạnh phúc?

Tôi chưa từng nghĩ biên tập viên là công việc dễ dàng, kể cả lúc chứng kiến cuộc chuyển đổi nghề nghiệp khá lạ lùng của Kokoro. Cô vốn là vận động viên Olympic Judo nhưng vì chấn thương nên đã chuyển sang ngành xuất bản. Tôi không nghĩ cô có thể trót lọt vượt qua các vòng phỏng vấn khi ngay vòng đầu tiên đã vật ngã chủ tịch như vậy. Nếu đây là đời thực thì Kokoro có lẽ đã bị bảo vệ tống cổ khỏi công ty mất rồi. Kokoro thực sự là cô gái thú vị. Vì vậy nên tôi khá trông đợi những biểu hiện của cô ở một môi trường đầy sự tranh đấu như phòng biên tập. Ban đầu cô khá vụng về khi giao tiếp với mọi người, cũng không biết cách đưa ra những lời khuyên và biểu đạt suy nghĩ bằng ngôn từ như thế nào cho phải lẽ. Nhưng bằng ý chí cầu tiến, Kokoro đã không làm tôi thất vọng, cô dồn tất cả nhiệt huyết mà mình dành cho Judo sang công việc biên tập. Một cô gái ham học hỏi, sức khỏe lại vô cùng tốt, dù đôi lúc hơi mít ướt nhưng tôi luôn có cảm giác cô không biết từ “bỏ cuộc” viết như thế nào. Cô chưa bao giờ nghĩ cho bản thân, lúc nào cũng cố gắng hoàn thành công việc và đặt lợi ích của mangaka lên hàng đầu. Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn trước sự cố gắng đó, quả thực những điều mà tôi từng làm chưa thể so sánh được với quyết tâm trở thành biên tập viên giỏi của Kokoro. Cô luôn lắng nghe mọi người và dùng trọn vẹn cái tâm để góp ý mong giúp mangaka hoàn thiện hơn tác phẩmcủa mình. Kokoro xứng đáng được nói Juhan Shuttai, bởi rất nhiều điều tuyệt vời mà cô đã dành cho mangaka.

Tôi muốn trở thành một biên tập viên điềm đạm như Iokibe. Anh tự nhận mình là bản sao của chủ tịch Kuji – người luôn cố gắng làm thật nhiều việc tốt để dành dụm vận may cho mình, nhưng tôi vẫn thích cách anh bình tĩnh trước khó khăn và giải quyết nó khá lý trí. Anh luôn biết cách đưa ra những lời khuyên hữu dụng và trở thành người mà Kokoro muốn học hỏi nhiều nhất tại công ty. Ở Iokibe, tôi học được tính kiên nhẫn, anh không cố tỏ mình giỏi hay khoe khoang bất cứ điều gì, chỉ thầm lặng tiến lên cùng mangaka mà anh phụ trách.

Koizumi là một nhân viên sales hiền lạnh và nhút nhát, nên vẫn hay bị mọi người ở hiệu sách gọi là bóng ma. Sau lần hợp tác với Kokoro để quảng bá cho một quyển manga của người mới, anh đã lấy lại sự tự tin và giúp quyển manga đó được xuất bản lần thứ hai. Koizumi nhận ra rằng công việc của một nhân viên sales là hiện thực hóa những ý tưởng quảng cáo trong đầu và hợp tác với các biên tập viên cũng như hiệu sách để tạo ra những thành công ngọt ngào nhất. Anh đã phá bỏ giới hạn mà mình luôn đặt ra suốt 3 năm ở công ty và tốt hơn từng ngày. Sự đố kỵ không khiến chúng ta giỏi thêm, hãy dấn thân để tìm ra đường đi đẹp nhất cho mình bạn nhé!

Bạn còn được gặp các nhân vật thú vị khác, như tổng biên tập Wada có tâm trạng lên xuống thất thường tùy thuộc vào tỷ lệ trận thắng và thua của đội bóng chày mà mình yêu thích. Bạn sẽ đặt nghi vấn, liệu một người như Wada có xứng đáng trở thành tổng biên tập? Có, bởi dù không thể bỏ được các tật xấu nhưng ông ra sức bảo vệ phòng biên tập Baibasu, với ông nơi đó đã trở thành ngôi nhà chung. Wada chắc chắn đã có rất nhiều trăn trở, ông chẳng phải lúc nào cũng cùng mọi người phấn đấu vươn lên vị trí thứ nhất hay sao?

Yasui Kẻ Hủy Diệt khá lạnh lùng và dửng dưng trước các câu chuyện trong phòng biên tập, anh thường dùng tài khoản ảo để nói về những người ở Baibasu. Nhưng ít ai biết anh chính là người duy trì doanh số ở phòng biên tập để mọi người không quá bận tâm mà cố gắng hoàn thiện công việc và cả việc anh từng sục sôi ý chí muốn cống hiến cho ngành xuất bản như thế nào.

Các mangaka cũng đặc biệt không kém, Mikurayama-sensei đã dành 40 năm cuộc đời để vẽ Rồng đến mức lưng bị gù. Ông còn là một người thầy rất tuyệt vời, khi đã giúp các thế hệ phụ tá trở thành những họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp, Nakata cũng được ông dạy bảo rất nhiều điều. Sự từ tốn và công bằng của ông đối với các phụ tá chính là sự động viên lớn nhất mà họ dành dụm được trong lúc làm việc cùng ông.

Takahata-sensei dù quá phụ thuộc vào bạn gái nhưng chưa từng trễ hạn nộp bài. Nakata-sensei có xuất phát điểm thấp hơn hai tiền bối, nét vẽ cũng không thể bì được, nhưng cốt truyện của anh quả thực khiến người khác không ngừng nổi da gà và ám ảnh, một người trẻ cô đơn và chỉ sống vì truyện tranh. Các nhân vật dường như đã dùng hết tâm huyết của mình để phác thảo bức tranh đầy màu sắc về biên tập viên và mangaka. Trong bức tranh ấy, chúng ta nhìn thấy mangaka quên ăn, quên ngủ để chạy đua với bản thân và cho ra đời những tác phẩm tuyệt vời nhất. Họ không còn để ý đến cuộc sống của bản thân nữa, tất cả điều mà họ có thể nhìn thấy chính là truyện tranh. Tôi vẫn nhớ Takahata từng nói, ngay cả khi anh không có ý tưởng thì trong vô thức anh vẫn có thể tiếp tục vẽ về công chúa Tsuno, tình yêu mà anh dành cho tác phẩm ấy đã thấm vào máu rồi, sự hòa quyện này thật khiến tôi vô cùng cảm động.

Trong bức tranh ấy, chúng ta nhìn thấy những biên tập viên gắng sức vực dậy tinh thần cho mangaka mà mình phụ trách. Họ không xem mà mangaka là công cụ, bởi họa sĩ truyện tranh và biên tập viên phải cùng nhau đồng hành để xây dựng ngôi nhà chung. Lúc Mikurayama-sensei muốn rời bỏ sự nghiệp vẽ, Kokoro dù chỉ là người mới nhưng cô đã rất cố gắng để tìm ra nguyên nhân khiến tranh của ông mất cân đối và giúp ông lấy lại tinh thần, tiếp tục cống hiến rồi giành được giải thưởng danh giá cho manga Thác Rồng. Trong bức tranh ấy, tôi còn nghe thấy mùi thơm thoang thoảng của những trang giấy mới mỗi lúc Kokoro đưa sách lên ngửi. Kokoro dù đôi lúc hơi ngốc, nhưng từng hành động của cô đều khiến tôi phải suy nghĩ.

Tôi đã chực khóc khi nhìn thấy những quyển sách được trưng bày ngay ngắn trên kệ và nhận được sự trân trọng của nhân viên ở hiệu sách. Thời đại công nghệ đã khiến rất nhiều thứ biến mất, ebook ngày càng phát triển nên việc sách giấy được nâng niu khiến tôi rất cảm động. Kawa là một nhân viên rất tuyệt vời, cô đọc rất nhiều sách và dành cả tình yêu thời thanh xuân cho sách. “Sách đã cho tôi cuộc đời này”, câu nói này của Kawa chắc chắn đã khiến hàng vạn trái tim lay động.

Bạn có sẵn sàng từ bỏ một cơ hội thăng tiến, để tiếp tục sát cánh với những người đã cùng bạn bước những bước đi đầu tiên trên chặng dường thành công không? Takahata-sensei đã đứng trước lựa chọn như thế, nhưng anh đã quyết định ở lại để nghe Kokoro “cằn nhằn” và thoải mái thể hiện tình yêu của mình dành cho công chúa Tsuno. Ai cũng có lúc mờ mắt trước vinh hoa, quan trọng là bạn đủ can đảm và tin yêu để ở lại cùng những người đã gắn bó với mình hay không mà thôi.  

Biên tập viên thực sự là công việc hạnh phúc, họ không chỉ là độc giả đầu tiên mà còn chắp cánh cho các ý tưởng của tác giả được bay cao hơn nữa. Kokoro đã phát hiện ra tài năng và giúp Nakata-sensei hiện thực hóa ước mơ được đăng bài dài kỳ trên Baibasu, cô còn giúp anh thoát khỏi vỏ bọc của một kẻ cô đơn để đối diện với con người thật của mình nữa. Biên tập viên không đơn giản là hối thúc tác giả hoàn thành bài viết đúng hạn, họ còn phải tạo ra rất nhiều động lực để đánh tan sự nản chí luôn sẵn sàng giết chết ước mơ của họa sĩ truyện tranh. Tôi có thể sẽ không lập tức tốt lên, nhưng chính Juhan Shuttai đã khiến tôi phải suy nghĩ kỹ hơn về ước mơ muốn trở thành biên tập viên. Tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa nếu không muốn bị tụt lại bởi chính sự dễ dãi của bản thân, nghiêm túc hoàn thiện từng ngày đó mới là bước đệm khiến khoảng cách từ ước mơ và hiện thực có thể rút ngắn đến mức tối thiểu.

Khi Kokoro làm nghi thức Juhan Shuttai, tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, cô thực sự xứng đáng nhận điều hạnh phúc nhât đó của một biên tập viên. Cô đã có bắt đầu khá dễ dàng, nhưng những khó khăn mà cô đã vượt qua không hề đơn giản chút nào. Nếu Kokoro không bền tâm vững chí, thì cô đã từ bỏ mất rồi. Những bài học đó chắc chắn sẽ trở thành hành trang quý báu khiến cô tiến xa hơn nữa trên con đường trở thành biên tập viên giỏi.

Tôi vẫn nhớ trong bộ phim Bakuman mình từng xem có câu thế này: “Nếu như có mâu thuẫn giữa mangaka và phòng biên tập, biên tập viên sẽ đứng về phía mangaka”. Biên tập viên dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng dùng cả tấm chân tình để bảo vệ quyền lợi của mangaka, đó là điều chắc chắn. Trong Juhan Shuttai, có một biên tập viên vì muốn tiếp tục hỗ trợ cho họa sĩ truyện tranh mà mình phụ trách khi tạp chí bị giải thể đã chấp nhận trở thành biên tập viên tự do. Hình ảnh sống động khi biên tập viên và mangaka thảo luận sẽ mãi khắc ghi trong lòng tôi, khoảnh khắc đó họ giống như quyện thành một để tìm được cốt truyện hoàn hảo nhất cho name sắp tới.

Juhan Shuttai kết thúc, tôi nghĩ mình sẽ nằm lòng những lời này: “Mỗi chúng ta đều có một đôi cách vô hình. Nếu muốn nuôi cho đôi cánh ấy lộng lẫy hơn, hãy đọc thật nhiều sách. Hình dạng của một cuốn sách cũng giống như hình dạng một chú chim. Cứ không ngừng đọc, ta sẽ có đôi cánh mạnh mẽ và đầy linh hoạt. Có như thế, ta mới có thể bay đến bất cứ nơi nào mình muốn”. Sách luôn cho ta những điều thật tuyệt phải không nào?

Nguồn: Umi - Hotakky