Nếu không có cảm giác tội lỗi...

Tin điện ảnh · Duong ·

<p align="center"><strong><em>“Nếu không có cảm giác tội lỗi, thì chắc là chúng ta sẽ bỏ nhau hết và chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi”</em></strong></p> <p>Câu nói này thực sự như một cái “chạm” – nhắc nhớ mỗi chúng ta biết đâu là giới hạn của mình và đâu là nơi ta thật sự thuộc về. Và dường như đây cũng chính là “kim chỉ nam” mà đạo diễn Nguyễn Đức Minh dùng để xây dựng nên các nhân vật của mình xuyên suốt bộ phim?</p> <p>Ban đầu chỉ là cái nắm tay thật nhẹ giữa Tâm và Brendan. Tuy nhiên, từ cái “chạm” nhẹ nhàng ấy đã dần mang đến sự kết nối kỳ lạ đầy cảm xúc giữa hai tâm hồn cô đơn. Ngày qua ngày những cái chạm ấy lại tăng dần từ số lượng đến cả ... chất lượng mà đi kèm theo đó là cả một sự đấu tranh rất quyết liệt tại nội tâm từng người. Cung bậc cảm xúc cứ tăng dần tăng dần theo từng thước phim.</p> <p><img src="http://images.yume.vn/blog/201203/28/1332925048_TOUCH_02.jpg" alt="" /></p> <p>Để giúp tìm kiếm một tình yêu “đi lạc”, Tâm đã dạy cho Brendan cách “chạm” đúng chổ mà người phụ nữ mong muốn. Đôi khi không phải chỉ là những cái chạm về thể xác. Một bó hoa kèm tấm thiệp với dòng chữ “Chỉ muốn em biết rằng anh đang nghĩ đến em” hay “Anh nhớ em” thôi cũng đã có thể “chạm” vào tận sâu trong trái tim Sandie và đánh thức những tình cảm vốn ngủ quên của cô với chồng. Và đã có lúc, không hiểu do vô tình hay hữu ý mà những cái chạm thật nhẹ đó cũng đã lay động đến trái tim đang rất cô đơn của Brendan.</p> <p><img src="http://images.yume.vn/blog/201203/28/1332925080_TOUCH_16.jpg" alt="" /></p> <p>Theo dõi mạch phim, nói thật, tôi rất lo sợ. Tôi sợ những cái “chạm” ấy sẽ dần mất đi ý nghĩa cao đẹp mà Tâm và Brendan mong muốn ban đầu. Tôi sợ sau quá trình giúp đỡ của Tâm sẽ là một mối tình vụng trộm đầy oan nghiệt giữa hai người. Tôi sợ những phút yếu lòng không kiềm chế được bản ngã của mình sẽ khiến Tâm và Brendan phạm những sai lầm đáng tiếc. Lằn ranh giữa tình cảm nam nữ là vô cùng mỏng manh và dễ bị xô đẩy. Nhưng thật sự tôi đã thở phào nhẹ nhõm trước quyết định của Tâm và cả Brendan.</p> <p>Hành động đeo găng tay khi làm việc của Brendan và những suy tư giằng xé trong lòng anh đã cho tôi thấy một tình yêu anh dành cho vợ, và hơn hết là bản lĩnh của một người đàn ông trong anh. Anh đã nhận ra đâu là giới hạn của mình. Câu nói “<em>Nếu không có cảm giác tội lỗi, thì chắc là chúng ta sẽ bỏ nhau hết và chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi</em>” một lần nữa lại vang lên trong đầu tôi. Tâm cũng vậy. Cô có thể để cảm xúc và những va chạm giữa hai người tiến xa hơn trong những điều kiện thuận lợi nhưng cô đã không làm như vậy. Cô cũng đã nhận ra giới hạn của chính mình.</p> <p><img src="http://images.yume.vn/blog/201203/28/1332925107_TOUCH_15.jpg" alt="" /></p> <p>Tuy nhiên, tình cảm là tình cảm và nó luôn có những lí lẽ riêng của nó. Bỏ mặc lí trí của mình, cả Tâm và Brendan đã cố gắng một lần tìm đến nhau. Ngay lúc mà mọi chuyện có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát thì chính trách nhiệm và lòng tự trọng của cả hai đã ngăn họ lại. Ánh mắt nửa như mong muốn lại thật gần nhưng nửa như trốn chạy của Tâm và hành động chạy theo trong vô vọng của Brendan càng khiến cho tôi xúc động. Lúc này trong tôi hiện hữu hai dòng cảm xúc: một bên thì thấy thương cảm cho cả hai, bên kia lại thấy hài lòng về phản ứng của họ.</p> <p>Đạo diễn Nguyễn Đức Minh rất tinh tế khi đã biết cách khơi gợi những cảm xúc tiềm ẩn trong từng nhân vật để làm nổi bật khát khao được yêu thương, được che chở, được chăm sóc của mỗi người. Đó có thể là những cô thợ làm nail, anh thợ sửa xe, anh chàng kĩ sư lúc nào cũng lóng ngóng ra chừng bị động trước Tâm hay người bố già khó tính mang trong lòng mặc cảm vì đã làm vợ mình chết.</p> <p><img src="http://images.yume.vn/blog/201203/28/1332925490_TOUCH_10.jpg" alt="" /></p> <p>Không chỉ dừng lại ở những tình cảm nam nữ, ông đã thể hiện sự nhạy cảm của mình trong việc nắm bắt tâm lý phụ nữ khi lồng ghép vào đó những cái “chạm” của sự bình an. Hành động ôm chân trần của mẹ khi bé Tâm còn nhỏ đã gây cho tôi sự bồi hồi nhớ. Tôi thấy chính tôi khi còn bé, lúc nào cũng nũng nịu ôm chân mẹ. Cảm giác rất thân thương và yên bình. Những cái “chạm” đầy nhẫn nại và yêu thương của Tâm với người bố nghiêm khắc khi tắm cho ông cũng khiến bao nhiêu người con phải trầm trồ thán phục.</p> <p><img src="http://images.yume.vn/blog/201203/28/1332925527_IMG_8924.jpg" alt="" /></p> <p><em>Cặp đôi John Ruby & Porter Lynn đã "chạm" đến trái tim khán giả</em></p> <p>Và cái chạm đầy nước mắt của hai cha con trong ngày giỗ mẹ Tâm đã làm cho tôi phải rơi lệ. “<em>Con xin ba. Con chỉ còn ba bây giờ thôi. Con xin ba để cho con giúp ba đi</em>”. Nghe thật xót xa. Lần đầu tiên trong suốt mấy mươi năm qua, người đàn ông ấy đã khóc, đã gục đầu trong vòng tay của con gái để sống thật với cảm xúc của mình, không kìm nén, không giả tạo. Cái chạm này của bố con Tâm đã đến được với trái tim của những người con đang ngồi xem trong khán phòng. Đó là cái chạm thể xác như một sự cứu rỗi và giải thoát của Kỳ dành cho Tâm. Người phụ nữ cần gì ở người đàn ông của họ? Đó chỉ có thể là sự an toàn và bình yên. Sau cùng thì Tâm đã tìm được cho mình nơi mình thật sự thuộc về, nơi mà cô có thể yên tâm say giấc ngủ.</p> <p><img src="http://images.yume.vn/blog/201203/28/1332925659_IMG_8964.jpg" alt="" /></p> <p><em>Porter Lynn đã khiến khán giả "say sóng" với diễn xuất của mình</em></p> <p>Tôi hài lòng với kết thúc mặc dù cũng có chút tiếc nuối cho tình cảm mới chớm nở của hai diễn viên chính. Ngẫm lại, cuối cùng thì lòng tốt chỉ nên dừng lại ở sự giúp đỡ. Gia đình vẫn mãi sẽ là gia đình. Vợ chồng mãi sẽ là vợ chồng. Có thể một lúc nào đó trong cuộc sống ta vô tình để lạc mất nhau nhưng chắc chắn tình yêu thật sự và trách nhiệm cùng sự nỗ lực cố gắng sẽ mang họ về bên nhau. Và tôi trộm nghĩ, trong cuộc sống, con người ta chỉ cần mình biết hài lòng là đủ.</p>
Bài viết liên quan