[REVIEW] Perfect Blue – Hội đủ mọi yếu tố của một tác phẩm để đời

Phim Kinh Dị · Đánh giá phim · shinsei11 ·

Perfect Blue là tác phẩm đầu tay của Satoshi Kon, một trong số những đạo diễn tài hoa bậc nhất của xứ sở mặt trời mọc, người mà các tác phẩm của ông đã trở thành nguồn cảm hứng để Hollywood tạo ra những Black Swan hay Inception danh tiếng.

Perfect Blue là tác phẩm đầu tay của Satoshi Kon, một trong số những đạo diễn tài hoa bậc nhất của xứ sở mặt trời mọc, người mà các tác phẩm của ông đã trở thành nguồn cảm hứng để Hollywood tạo ra những Black Swan hay Inception danh tiếng. Cả một sự nghiệp lẫy lừng được tạo nên nhờ vỏn vẹn 4 bộ phim điện ảnh, và trong số đó, Perfect Blue là tác phẩm đóng vai trò quan trọng hơn cả khi đã trực tiếp đưa danh tiếng của vị đạo diễn mới vào nghề vang xa trên toàn thế giới.

Phim tập trung xoay quanh Kirigoe Mima, một cô gái lớn lên cùng với ước mơ được trở thành ca sĩ và tỏa sáng trên sân khấu. Tuy nhiên hiện thực và mơ ước lại hiếm khi đi liền với nhau. Dù đang được xem như thành viên chủ chốt của Cham, một nhóm nhạc thần tượng mới nổi và có rất nhiều tiềm năng, Mima lại quyết định rẽ hướng sang làm diễn viên hòng tìm kiếm những nấc thang danh vọng mới trong sự nghiệp. Kể từ đó, hàng loạt những sự kiện liên tiếp xảy ra và tâm điểm của vòng xoáy hỗn loạn đó không ai khác chính là Mima.

Một cái tên ngắn gọn, đơn giản như Perfect Blue sẽ chẳng thể gợi cho bạn về bất cứ điều gì đặc biệt hay giúp bạn đoán trước được nội dung phim. Bởi ẩn sau cái tên ấy là cả một câu chuyện điên rồ, một thế giới hỗn loạn, đáng ghê tởm được diễn tả một cách trần trụi, triệt để hết mức có thể. Ban đầu khi mới chuyển sang nghiệp diễn, Mima chỉ được giao một vai phụ với vỏn vẹn một câu thoại duy nhất, và để bước từ đáy bùn đen lên đến đỉnh cao danh vọng, Mima sẵn sáng vứt bỏ tất cả những thứ quý giá mà cô đang sở hữu. Những ngày tháng hạnh phúc với bạn bè hay niềm vui sướng khi mỗi ngày đều cố gắng để đạt đến giấc mơ đều chỉ là khúc dạo đầu. Tiếp đó là trút bỏ quần áo, và rồi đến lòng tự trong cũng trở thành vật hi sinh. Càng mặc ít đồ, càng vứt đi nhiều giá trị sống của bản thân, Mima càng trở nên nổi tiếng.

Mặt tối của danh vọng được phơi bày bằng những cảnh phim táo bạo, trần trụi nhất. Phân cảnh cưỡng bức tập thể khiến cho người xem bị shock nặng và gây ức chế đến tột độ bởi nó được làm quá thật. Thật ở đây không phải để nói về hành động, mà là việc khắc họa một cách chân thật cái ác trong mỗi con người. Cứ mỗi giây trôi qua ta lại chứng kiến sự độc ác được nhân lên gấp bội, đến mức mà ta phải rợn người tự vấn về cái xã hội mà mình đang sống. Đến phân cảnh Mima dần trút bỏ từng mảnh vải trước con quỷ cuồng dâm đội lốt một thợ chụp ảnh danh tiếng, người xem sẽ phải ngớ người trước sự biến đổi nhanh chóng của cô gái ngây thơ thuở nào, trở thành một chiếc bình trắng đựng toàn than đen. Những tầng ý nghĩa dần được bốc trần một cách khéo léo cùng cách dẫn dắt tài tình của Satoshi Kon làm cho người xem dù cảm thấy rất ức chế nhưng mong muốn được chứng kiến kết cục của Mima còn mãnh liệt hơn.

Song song với việc làm tất cả để trở thành diễn viên nổi tiếng, Mima còn phải chịu đựng rất nhiều điều xảy ra dồn dập xung quanh mình. Những lời nhắn hăm dọa, bom thư, một kẻ mạo danh nắm rõ từng hành động dù là nhỏ nhặt nhất của cô, những vụ giết người man rợ mà nạn nhân đều có dính dáng đến Mima, và đỉnh điểm chính là sự xuất hiện của một ca sĩ Mima khác khiến cô mắc kẹt trong vòng xoay hỗn loạn giữa thực và ảo. Satoshi Kon đã chứng tỏ khả năng bậc thầy khi tạo ra một cốt truyện trinh thám lồng vào đó các yếu tố kinh dị và tâm lý. Những manh mối về hung thủ dường như đều được phơi bày trong các tình tiết của phim, nhưng vì người xem đã bị hút vào cái vòng xoáy giữa hư và thực, lại còn phải dõi theo những diến biến và sự thay đổi chóng mặt về tâm lý của Mima, khiến cho những manh mối cứ vô tình lướt qua mà chưa kịp nắm bắt. Để đến khi mọi thứ được phơi bày ta phải suy ngẫm lại và phát hiện ra mình đã ngờ nghệch đến mức nào. Nhưng phát hiện ra hung thủ vẫn chưa phải là kết thúc mà việc nhận ra sự thật về những hành động mà hắn đã làm còn thú vị hơn rất nhiều.

Những phân cảnh được lặp lại liên tục, thực và ảo càng lúc càng trở nên mập mờ, cho đến khi bạn chẳng còn biết phải tin vào điều gì. Rốt cuộc thì ai mới là thật, Mima diễn viên hay Mima ca sĩ, mà cũng có thể Mima và cả cái thế giới hỗn độn này đều nằm gọn trong giấc mơ của cô gái mà Mima đang thủ vai. Khiến người xem bị “lạc trôi” trong một thực tại đan xen chính là sở trường của Kon, và đó cũng chính là yếu tố chủ đạo đem lại thành công cho 2 tác phẩm tiếp theo của ông là Vai Diễn Nghìn NămPaprika. Đến khi mớ hỗn độn mà ông tạo ra đạt đến đỉnh điểm và tưởng chừng như sắp nổ tung thì, "bùm!", sự thật được tiết lộ. Khác với nét mơ hồ quyến rũ trong hầu hết thời lượng của tác phẩm, phần kết lại được diễn tả một cách khá rõ ràng. Điều này có thể khiến bạn cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng đối với tôi nó tựa như một sự “giải thoát” sau chuỗi căng thẳng dồn dập và là một cái kết hoàn hảo cho tác phẩm này.

Đáng buồn thay, sau những cuộc cách mạng về đồ họa trong anime, người ta sẽ chẳng bao giờ có thể làm được một tác phẩm tương tự như vậy nữa. Bởi lẽ chỉ có ở thập niên 90 người ta mới có thể tạo ra được những đường nét tả thực tinh tế đến thế. Ngoài ra còn phải kể đến khả năng hóa thân tuyệt vời của những seiyuu kì cựu như Junko hay Rica, điều mà các seiyuu được đào tạo bài bản như hiện nay vẫn khó lòng bì kịp.

Perfect Blue hội đủ mọi yếu tố của một tác phẩm để đời khi bao hàm trong đó là cả giá trị nghệ thuật lẫn chiều sâu nội dung, kết hợp với sự chuẩn bị chỉn chu về mọi mặt. Bộ phim đã làm thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của mọi người về anime, góp phần quan trọng trong việc hình thành nên sự đa dạng của thể loại phim này. Đây là một tác phẩm xuất sắc không chỉ dành riêng cho fan anime mà là cho tất cả những người hâm mộ phim điện ảnh trên toàn thế giới, tuy nhiên, hãy chắc rằng mình đủ 18 tuổi rồi mới xem nhé!