[REVIEW] Forrest Gump - Làm cho người ta cười nhưng đau lòng, khóc nhưng hạnh phúc
Đánh giá phim · Moveek ·
“Chạy đi, Forrest! Chạy đi!...”
“Chạy đi, Forrest! Chạy đi!...”
Chằng có gì hoành tráng, cao siêu, Forrest Gump chỉ là câu chuyện hài hước về một nửa cuộc đời nhiều sự kiện của chàng trai từ khi sinh ra đã không biết mặt cha, chỉ số IQ dưới mức bình thường và thuở bé đã phải di chuyển trên một đôi chân yếu ớt.
Mẹ Gump đã nói với anh rằng “Cuộc đời giống như một hộp sô cô la vậy. Chúng ta sẽ không biết mình nhận được điều gì”. Thế nên, chỉ cần bình thản đối diện, sẵn sàng dốc sức thì ắt sẽ nhận về những gì tốt đẹp. Kết quả là Forrest Gump đã được học trường công, tốt nghiệp đại học đàng hoàng, gặp qua mấy đời tổng thống Mĩ, sống sót và danh dự trở về sau chiến tranh ở Việt Nam, đại diện giao lưu với Trung Quốc, trở thành triệu phú kinh doanh tôm và là một nhà từ thiện, nhà đầu tư giỏi… Xuất phát điểm bất thường, Gump đã viết nên cuộc đời mình một cách phi thường chỉ bằng những nỗ lực không ngừng nghỉ, bằng trái tim yêu thương với một bộ não vẫn sở hữu chỉ số thông minh là 75.
Có hay không vì IQ thấp nên Gump suy nghĩ luôn đơn giản, không cảm thấy muộn phiền khi phải lựa chọn, đánh đổi nhiều thứ trong cuộc đời so với nhiều người? Liệu IQ dừng ở mức 75 là một may mắn cho Forrest Gump? Gump quá may mắn khi có tiền tài, vinh dự và tình yêu? Một trường hợp quá hi hữu chăng? Trí tuệ giới hạn không phải là may mắn nếu không muốn cho rằng đó là bất hạnh. Nhưng Gump không để đời mình bất hạnh. Những người IQ cao hơn Gump, có gia đình trọn vẹn hơn Gump, dáng đi thẳng chắc hơn Gump chưa hẳn đã cố gắng nhiều như Gump. Vì vậy, sự cố gắng rất rất lớn của Gump mới chính là điều hi hữu giữa bao cuộc đời thả trôi. Điều kì diệu đầu tiên là phá bỏ giới hạn tốc độ của bản thân, vượt qua nỗi sợ hãi và vướng víu. Điều kì diệu kế tiếp là phát huy điểm mạnh được khai phá, tận dụng sở trường cá nhân, tập trung, rèn luyện để chơi bòng chày giỏi, đạt được trình độ chơi bóng bàn cừ, nhận về những lời tán thưởng và thuận lợi tốt nghiệp đại học. Trong chiến tranh, vì chạy bằng cả sinh mạng nên Gump mới thoát được… Cứ vậy, dựa vào suy nghĩ tích cực, sự cố gắng hết mình, lần lượt những điều ngỡ như xa vời lại dành đến cho Gump. Mặt khác, Gump không đủ thông minh nhưng anh có cảm xúc. Từ lần để Jenny bước ra khỏi đời mình, Gump buồn đau lắm chứ, nhưng anh vẫn để Jenny được tự do với cuộc đời cô. Khi quyết quay lại để cứu người bạn thân Bubba, Gump đã cứu được rất nhiều đồng đội khác lúc họ kêu lên “Forrest, cứu tôi!”. Mục đích của Gump là cứu Bubba nên nếu không có tình người, tình đồng đội, chàng trai suy nghĩ đơn giản ấy đã bỏ mặc hết những ai kêu cứu mình hay cả trung úy Dan – người nằng nặc đòi ở lại vùng đất sắp bị san bằng. Phân đoạn cứu Bubba, với những gì diễn ra, những lời kể đầy nỗi buồn của Gump đã khiến tôi rất xúc động. Bởi dù cho người bạn của mình có suốt ngày toàn luyên thuyên về chuyện đánh tôm, kể tên các món ăn làm từ tôm, rủ mình cùng đánh tôm… nhưng cảm giác khó chịu nhất chính là, dù là mấy chuyện tầm xàm nào đi chăng nữa, mình với bạn sẽ không bao giờ có thể làm cùng nhau nữa.
Tôi nghĩ rằng một trong những điều may mắn Gump có được trong đời chính là người mẹ vĩ đại. Bà vĩ đại vì tình yêu thương, sự bao dung và đức hi sinh. Bà chẳng giàu có, danh giá, thiên tài cũng chẳng phải là bậc triết gia khi dạy cho Gump phải biết mình chẳng hề khác biệt, mình chỉ đặc biệt và không ai có quyền coi thường sự khác biệt của Gump. Cha mẹ phải dạy cho con cái mình hiểu về sự tự tôn ấy nhưng vì có nhiều cha mẹ đã chấp nhận bỏ cuộc, chấp nhận với cách nghĩ của người khác rằng con mình kém cỏi, khiếm khuyết nên sự kiên trì của bà mới trở nên vô cùng đáng quí. Bà đã nuôi nấng Gump bằng yêu thương, dạy dỗ Gump bằng cách dễ dàng hiểu được nhất, để Gump làm điều mà trái tim mình cho là đúng. Con trai Forrest của bà, đã làm được nhiều điều cực kì ý nghĩa. Anh biết tiếp thu lời dạy của mẹ để sống yên nhàn, cho đi vật chất lẫn tình thương, chung thủy và tử tế. Bà hoàn toàn toàn có thể tự hào về Gump hiếu thảo đến tận những giây phút cuối đời.
Và Jenny chính là điều ngọt ngào, đẹp đẽ nhất đời Gump. Cô là người đã chủ động kết nối với Gump, là nguồn động lực cho anh vượt qua nhiều khoảng khắc mỏi mệt trong đời. Bởi thế, dù cho cô nhiều lần rời bỏ Gump nhưng tôi không hề thấy cô đáng trách. Vậy còn, cảm giác cô đối với Gump liệu có phải là tình yêu khi Jenny đã từng cho rằng Gump không hiểu tình yêu? Tôi nghĩ, ban đầu, cô không yêu Gump, nhưng sau những bão giông, những quan tâm không đổi từ Gump, cô đã nhận ra mình yêu anh ấy. Tình yêu không phải là nợ nần. Cô đã giúp cuộc đời Gump ngọt ngào hơn, anh giúp cô ấm áp bởi tấm chân tình của mình. Lời yêu với Gump, đêm nồng đượm với anh, anh không bắt cô phải thực hiện. Gump luôn dành cho cô quyền lựa chọn. Vậy nên, nếu không yêu anh, cô không cần làm thế. Nhưng cô đã làm, đã tiếp tục rời xa anh nhưng lại một mình nuôi thêm một đứa trẻ khi cuộc sống chim di cư của cô sẽ vô cùng bất tiện. Đó là vì cô có yêu anh.
“Anh không thông minh nhưng anh biết tình yêu là gì” là câu thoại chỉ được nói ra duy nhất một lần trong phim nhưng sức nặng còn hơn cả câu cầu khiến “Chạy đi, Forrest”. Phải, Gump hiểu tình yêu, hiểu mình đã yêu và vẫn sẽ yêu Jenny. Không phải ôm quá khứ rồi đinh ninh nó là tình yêu, cũng không nhầm lẫn giữa tri kỉ và người yêu, Gump thật sự yêu Jenny. Chỉ là anh không thể nói những lời tán tỉnh, làm mấy chuyện tặng hoa tặng quà, tạo bất ngờ… Gump chỉ biết thể hiện tình yêu trước Jenny bằng cách trân trọng con người cô, tôn trọng quyết định của cô, “tớ sẽ chẳng bao giờ làm cậu đau”, đôi lúc ghen tuông và dùng nấm đấm để bảo vệ cô. Bền bỉ qua nhiều năm, Gump chỉ có một tình yêu chung thủy suốt những năm tháng thanh xuân, khi rảnh rỗi, khi cô đơn, khi buồn bã, khi nguy hiểm vẫn nhớ về. Còn hạnh phúc, lúc ấy thì sao? Nào, xem lại đi, Gump chỉ nói khi được ở bên Jen mới là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời. Tuy nhiên, lại nói, có phải vì không đủ thông minh để cân đo tình cảm, để đánh giá con người Jenny nên Gump mới dang rộng vòng tay đón cô về sau bao nhiêu tháng năm cô quăng đẩy đời mình vào những điều lầm lỗi? Không, tình yêu đấy, đó là tình yêu. Yêu để không quan tâm quá khứ, yêu để bao dung với người mình yêu. Bộ não Gump có thể không siêu phàm, nhưng trái tim Gump chưa bao giờ nhỏ hẹp để chứa đựng một bóng hình.
Với tôi, một phim điện ảnh có thời lượng từ hai tiếng trở lên là dài. Forrest Gump dài gần hai tiếng rưỡi đồng hồ lại không hề khiến tôi cảm thấy mất kiên nhẫn và thời gian mình bỏ ra là xứng đáng. Tom Hanks đã nhập vai Forrest Gump một cách cực kì thành công. Anh không khiến Gump trở thành kẻ đần độn, trì trệ mà là một Gump ngô nghê, thật thà. Câu chuyện được kể bằng giọng kể gần gũi, tình tiết dí dỏm, khôi hài, không một chút giáo điều lại làm cho người ta cười nhưng đau lòng, khóc nhưng hạnh phúc. Những rắc rối, đau thương, nỗi buồn thời đại cũng trở nên nhẹ nhàng hơn dưới lăng kính của Gump. Phần âm nhạc trong phim cũng là một yếu tố tạo nên nhiều cảm xúc nơi tôi.
Forrest Gump, đã chạy, chạy và cứ chạy, để đến được với hạnh phúc thì thôi.
Thành viên: Mei