[REVIEW] No Country For Old Men – Xứng đáng là một bộ phim mà bạn nên xem ít nhất một lần trong đời
Nếu mỗi khi nhắc tới một bộ phim hay nào đó, điều đầu tiên bạn nhớ đến lại là hình ảnh các nhân vật và những tình tiết đắt giá trong phim, thì không còn nghi ngờ gì khi nói đó là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất mà bạn từng được xem.
Lưu ý: Bài viết có tiết lộ tình tiết phim.
Nếu mỗi khi nhắc tới một bộ phim hay nào đó, điều đầu tiên bạn nhớ đến không phải là nó đã đạt những giải thưởng gì, đạo diễn hay diễn viên là ai, mà lại là hình ảnh các nhân vật và những tình tiết đắt giá trong phim, thì không còn nghi ngờ gì khi nói đó là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất mà bạn từng được xem. Và với tôi, No Country For Old Men (Không Chốn Dung Thân) là một bộ phim như vậy.
No Country For Old Men được xem là tác phẩm hàng đầu của anh em đạo diễn kiêm biên kịch nhà Coen, một bộ đôi xuất sắc trong làng điện ảnh thế giới. Được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Cormac McCathy, bộ phim lấy bối cảnh một thị trấn hẻo lánh ở miền Tây nước Mỹ những năm 1980. Llewelyn Moss (Jossh Brolin), cựu quân nhân từng tham gia chiến trường Việt Nam, đang sống cuộc đời khá bình lặng, mọi chuyện sẽ không có gì nếu như Llewelyn không tình cờ nhặt được một chiếc vali chứa 2 triệu USD từ bọn buôn ma túy. Lòng tham đã khiến Llewelyn quyết định chiếm số tiền ấy cho riêng mình mà không biết rằng hành động ấy đã mở đầu cho một cuộc săn đuổi ghê rợn. Ở đó, Llewelyn và người thân chỉ là kẻ bị săn, còn “con thú săn mồi” là tên sát nhân bệnh hoạn Anton Chigurth (Javier Bardem). Tham gia vào cuộc chạy đua ấy còn có viên cảnh sát già bất lực Ed Tom Bell (Tommy Lee Jones). Cùng nhau, cả ba đã tạo nên một câu chuyện độc đáo chưa từng có trong lịch sử điện ảnh.
Phim mở đầu bằng lời độc thoại của viên cảnh sát già Ed Tom Bell, người luôn mang trong mình sự hoài tưởng, nhớ nhung về một thời kì xưa cũ, khi mà súng đạn là thứ không cần thiết để giữ gìn trị an. Để rồi từ đó làm nổi bật lên cái rối ren ở thời điểm hiện tại, khi mà bọn buôn ma túy và những tên sát nhân đang tàn phá nước Mỹ một cách nặng nề. Đó là tiền đề quan trọng để khắc họa chân thật một thế giới chỉ toàn máu và xác chết trong No Country For Old Men. Bao trùm tác phẩm là một bầu không khí cực kì nặng nề. Nó đến từ một nhịp phim chậm rãi và khô khốc, nơi đây không có chỗ cho những yếu tố cảm xúc xen vào mà chỉ toàn những cảnh quay bao lực cùng những đoạn đối thoại đáng sợ đến rợn người. Phim không có những màn võ thuật hào nhoáng hay những pha nhào lộn đẹp mắt cùng hiệu ứng cháy nổ ầm ĩ như đa phần các bộ phim hành động khác.
Trong No Country For Old Men, yếu tố hành động đơn thuần chỉ là giết chóc. Phim miêu tả kĩ cảnh hấp hối của một kẻ bị bắn vào cuống họng, không thể thốt ra được một lời nào, trợn tròn mắt chết trong tức tưởi; hay một người qua đường không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thình lình đầu bị thủng một lỗ. Cái chết trong phim đến một cách chậm rãi, trần trụi và đáng sợ.
Tác phẩm có một lối hội thoại thông minh, rất nhiều những tình huống đắt giá nhưng tiêu biểu nhất vẫn là cuộc trò giữa Anton và người bán hàng cùng đoạn hội thoại trong khách sạn giữa Anton và nhân vật Carson Wells. Tại cửa hàng, ông chủ tiệm trong lúc trò chuyện đã buông vài lời châm chọc với Anton, ngay lập tức những câu nói đầy ẩn ý của gã sát nhân đã khiến ông ta chuyển từ vẻ cười cợt sang điệu bộ sợ hãi với kẻ đứng trước mặt mình. Ông ta chỉ may mắn giữ được mạng sống nhờ chọn đúng mặt trong trò tung đồng xu khiến Anton quyết định tha cho ông. Đó là lần đầu tiên khán giả được chứng kiến cái cách mà Anton Chigurth bóp nghẹt suy nghĩ của người khác, cho cả thế giới thấy cái cách hắn nắm giữ số phận của người khác qua trò tung đồng xu để quyết định sống chết. Còn trong khách sạn, Anton đã có một cuộc nói chuyện bằng vị thế của kẻ trên cơ hoàn toàn so với Carson, tên sát thủ được tay trùm thuê để tiêu diệt Anton. Carson Wells đã có một màn ra mắt thú vị, hắn thể hiện rõ mình tinh ranh và hiểu Anton như thế nào, khiến khán giả nghĩ rằng hắn là kẻ đang đe dọa Anton. Để rồi sau đó ngỡ ngàng khi nhận ra ngay cả Carson tài giỏi cũng chỉ là đồ chơi đối với Anton mà thôi.
Cả bộ phim, người duy nhất có thể tạm thời đấu ngang ngửa với Anton chỉ có Llewelyn. Cuộc rượt đuổi của hai nhân vật này chính là điểm nhấn của bộ phim. Llwelyn thể hiện kinh nghiệm trận mạc cùng sự thông minh và bản lĩnh của mình. Nhờ sự tính toán kĩ càng mà nhiều lần thoát được bàn tay của Anton. Bên cạnh đó, gã sát nhân máu lạnh cũng không kém cạnh, hắn có kĩ năng “đánh hơi” con mồi cực kì đáng sợ, hành tung của Llewelyn đều không thể qua mắt hắn. Cao trào của cuộc rượt đuổi là màn đối đầu trực diện trong dãy phố vắng. Trường đoạn đối đầu ấy xứng đáng có mặt trong danh sách những phân cảnh xuất sắc nhất lịch sử điện ảnh. Sự gay cấn, căng thẳng được đẩy lên đến tột đỉnh, khán giả như nín thở chờ đợi từng diễn biến, sự xen kẽ giữa bầu không khí nặng nề, tĩnh lặng với những tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng tim đập đủ khiến bạn chỉ nghe thôi đã thấy “mệt” ở tim rồi. Cuối cùng, trận chiến bất phân thắng bại, khiến cho người xem háo hức chờ đợi màn tái đấu quyết định. Tuy nhiên, Llewelyn đã trở nên chủ quan và mất đi sự tỉnh táo, ngay lập tức, Anton đến như một cái bóng và trừng phạt sai lầm của anh. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến người xem khá sốc và hụt hẫng.
Cả ba nhân vật chính trong phim đều rất xuất sắc. Tuy nhiên, xuất sắc hơn cả vẫn là Anton Chigurth, vai diễn đã mang về cho Javier Bardem tượng vàng Oscar quý giá. Anton có một cái miệng dài dễ làm bạn liên tưởng tới Joker. Giọng nói thì nhỏ nhẹ như đang thì thầm những lời chết chóc vào tai con mồi vậy. Sự xuất hiện của hắn luôn tạo ra áp lực cho các nhân vật hay thậm chí là cả khán giả. Hắn sẽ khiến bạn có cảm tưởng như mình mới chính là người đang ngồi trên giường, chờ đón kẻ thủ ác ở bên kia cánh cửa, dù trên tay bạn là một khẩu súng với hỏa lực mạnh, dù biết kẻ địch là ai và bạn đang ở vị trí chủ động cũng không đủ giúp bạn loại bỏ áp lực kinh khủng do Anton tạo ra. Anton còn tạo cảm giác như hắn là một kẻ toàn năng, hắn nhuần nhuyễn cách giết người, biết đánh hơi theo dấu vết của con mồi, biết tạo ra vụ nổ xe đánh lạc hướng để ăn cắp thuốc, biết tự chữa trị khi bị đạn bắn và đủ tỉnh táo để rời hiện trường vụ tai nạn xe hơi. Chi tiết hắn bước ra khỏi ngôi nhà và nhìn xem gót giày có dính máu hay không mang lại cảm giác bất lực tột độ cho người xem, là minh chứng cho sự không thể ngăn chặn của cái ác. May thay, vụ tai nạn ở cuối phim cũng chứng tỏ phần nào hắn không phải là một kẻ toàn năng, và xã hội này cũng chưa đi đến hồi kết. Về phần viên cảnh sát già, Ed Tom Bell chính là đại diện cho luật pháp, một thứ luật tỏ ra quá yếu ớt trước cái ác. Ông luôn né tránh, không quyết liệt trong việc truy bắt Anton, luôn luôn xuất hiện khi mọi việc đã kết thúc. Khi nhìn thấy cái xác của Llewelyn, Ed Tom chỉ có thể trưng ra biểu cảm của sự bất lực cùng một chút nhẹ nhõm. Ông cùng hai người bạn già của mình chính là những Old Men của bộ phim, những kẻ luôn nhớ về những ngày xưa cũ và cảm thấy lạc lõng với thế giới hiện tại.
Một điểm cực kì độc đáo trong phim chính là việc bỏ qua phần âm nhạc mà tập trung miêu tả âm thanh một cách chân thực, khiến cho những cảnh hành động lôi cuốn hơn bao giờ hết. Bên cạnh đó việc sử dụng thường xuyên khung cảnh sa mạc gợi tả sự cô đơn của từng nhân vật cũng như sự khắc nghiệt trong cuộc chiến sống còn.
No Country For Old Men không phải một bộ phim mà chỉ xem một lần là có thể hiểu hết được. Có rất nhiều những ẩn ý cùng tầng tầng lớp lớp những ý nghĩa được cô đọng trong phim. Phim không tồn tại ranh giới của thiện hay ác, thứ tồn tại duy nhất chỉ là bản chất của con người. Với những gì đã thể hiện, No Country For Old Men xứng đáng là một bộ phim mà bạn nên xem ít nhất một lần trong đời.