[REVIEW] We Couldn’t Become Adults (Netflix) - Chúng ta có đang trở thành một người trưởng thành nhàm chán?
Đánh giá phim · anan681 ·
Một bộ phim Nhật không phải để hiểu mà dành để cảm, nếu bạn đủ kiên nhẫn đến những giây phút cuối cùng.
We Couldn’t Become Adults (Chúng Ta Chẳng Thể Trưởng Thành) là bộ phim live-action được chuyển thể từ quyển tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Fujubun Moegara. Lấy câu chuyện hồi tưởng phi tuyến tính của người đàn ông 46 tuổi sống ở giữa lòng Tokyo nhộn nhịp để mang đến cho người xem những trải nghiệm cảm xúc ai rồi cũng sẽ hoặc từng trải qua trong đời, khao khát, hy vọng, phấn đấu và đôi khi là bất lực đến tuyệt vọng. Bộ phim như một sự trải lòng của người trưởng thành, khi nhìn lại từng cột mốc trong cuộc đời và cả những mối tình đã đi qua.
We Couldn’t Become Adults theo chân Sato, một người đàn ông trưởng thành 46 tuổi kém may mắn trong sự nghiệp lẫn tình trường, tự nhận bản thân là một người lớn nhàm chán và hằng ngày “mắc kẹt” trong chính cuộc sống vô vị của mình. Trong một lần đi làm về, gặp lại người bạn cũ Nanase đã khiến Sato hồi tưởng về những năm tháng tuổi trẻ chứa đầy cung bậc thăng trầm của cuộc đời anh. Từ đây, câu chuyện của phim quay ngược lại lần lượt các mốc thời gian cụ thể gắn với những sự kiện lớn trong đời Sato. Ở đó, chúng ta chứng kiến Sato đã trải qua những mối tình trong đời như thế nào, áp lực của xã hội hiện đại đè nén công việc của anh ra sao và cả thế giới quan, quan điểm sống của Sato chuyển đổi qua từng khoảng thời gian cũng được khắc họa một cách khéo léo.
Điều khó tránh khỏi khi theo dõi các bộ phim thể loại tình cảm của Nhật chính là nhịp phim chậm. Và We Couldn’t Become Adults cũng không ngoại lệ, chính nhịp độ chậm trong nửa đầu phim dễ khiến người xem xao nhãng, nếu như phần truyện còn lại không đủ hay. May mắn là nửa câu chuyện phía sau, bộ phim vẫn đủ gây nên sức thuyết phục để người xem có thể ở lại cùng Sato hồi tưởng lại những năm tháng cũ. Tuyến thời gian quay ngược của bộ phim ban đầu khá khó để theo dõi và hiểu được, tưởng chừng mọi thứ cứ thế rời rạc một cách khó hiểu, nhưng chỉ càng xem về sau, đến khi xâu chuỗi các sự kiện lại mới nhận ra được cách sắp đặt khá hay của bộ phim. Dòng ký ức hỗn loạn đó cũng giống như tâm trạng bất ổn của nhân vật chính đang phải đối mặt trong cuộc đời.
Hơn hết, một điểm đáng chú ý của We Couldn’t Become Adults là từng mốc thời gian dẫn dắt câu chuyện của nam chính đều sẽ gắn với những sự kiện có thật ở đất Nhật. Như năm 2011 sau khi trận động đất Fukushima xảy ra chính là lúc công ty của Sato “ngập ngụa” trong công việc để mang thông tin này đến công chúng. Hay năm 2020, khi Sato đi bộ giữa Tokyo là khung cảnh đường phố vắng lặng hẳn do ảnh hưởng của cơn đại dịch và những tấm áp phích về việc hoãn Thế vận hội Olympic.
Màu phim của We Couldn’t Become Adults nhuộm một tông màu trầm, gợi cho người xem về những điều đã cũ, giống như sự hồi tưởng của Sato về quá khứ. Chính những chi tiết từ màu sắc, bối cảnh được sắp xếp hợp lý, người xem như được một lần trải nghiệm cùng nhân vật về những năm tháng của cuộc đời mình. Chúng ta dẫu có đi qua nhiều mối tình, nhưng khi nhìn lại chính là mối tình đầu sẽ luôn chứa đựng một điều day dứt nào đó. Suốt cuộc đời của Sato, có 3 mối tình được nhắc đến. Nhưng Kaori - mối tình đầu lại có ảnh hưởng nhất với cuộc đời Sato, là người mang lại động lực sống và niềm đam mê cho anh, nhưng cũng chính là người không thể bên cạnh anh mãi mãi.
Kaori luôn khiến Sato cảm thấy bản thân mình khác biệt với mọi người xung quanh, anh có thể tạo nên nhiều điều phi thường hơn trong chính cuộc đời mình. Từ người bạn thân trở thành người yêu, Kaori là người đã mang đến cho Sato sự tự tin vào bản thân sẽ tạo nên những khác biệt với những “điều bình thường” bên ngoài, nhờ đó trong những năm tháng tuổi trẻ lạc lõng, Sato đã tìm thấy được đam mê muốn theo đuổi. Kaori từng từ chối Sato về việc tiến tới với nhau theo thể chế hôn nhân vì cô ấy cho đó là “điều bình thường” mọi người vẫn hay làm.
Từ đó, Sato luôn sống dưới “cái bóng” ám ảnh này đến lúc trưởng thành, anh yêu đương, quan hệ tình dục, sống chung nhưng vẫn luôn nghĩ hôn nhân là một điều quá bình thường, không cần sống như mọi người vẫn vậy. Cho đến khi, anh bước sang tuổi 40, nhận được lời mời kết bạn từ mối tình đầu và nhận ra cô ấy đã trở thành một người bình thường, làm những điều bình thường khi có chồng và con. Điều mà ngày trẻ bên nhau, cô ấy đã khước từ anh.
Bộ phim qua dòng hồi tưởng của nhân vật Sato cho chúng ta chứng kiến được một vòng đời ngắn của người trẻ đến khi trưởng thành chịu những áp lực như thế nào trong cuộc sống rồi đến các vấn đề mang tính cá nhân như hoài bão, công việc, tình yêu và những trăn trở trong cuộc sống của người trưởng thành. Đến cuối cùng, Sato nhận ra bản thân đã chìm đắm trong cái bóng quá khứ quá lâu, bỏ lỡ những trải nghiệm khác trong cuộc đời. We Couldn’t Become Adults như một cuốn hồi ký đẹp đẽ của tuổi trẻ mỗi chúng ta, lật nó ra để thấy quá khứ đã từng rất đẹp nhưng cuộc đời sẽ tốt hơn nếu chúng ta chấp nhận gác lại nó và cho bản thân cơ hội trải nghiệm nhiều hơn nữa. Để rồi đến khi 46 tuổi, khi trên đường tan làm về nhà, không phải ai trong chúng ta cũng phải hối tiếc mà tự vấn bản thân rằng Bản thân đã trở thành một người trưởng thành nhàm chán.