[REVIEW] Những Căn Phòng Ma Ám

Phim Kinh Dị · Đánh giá phim · KNTT ·

Những Căn Phòng Ma Ám là một bộ phim đáng lẽ nên được chuyển thể thành phim truyền hình thay vì một phiên bản điện ảnh thiếu hụt rất nhiều thứ.

Những Căn Phòng Ma Ám (Stigmatized Properties) đưa người xem khám phá những căn hộ đã từng xảy ra những vụ án mạng (giết người hoặc tự tử), điều có thể sẽ được hưởng lợi hơn nếu như bộ phim được chuyển thể thành một series truyền hình, với mỗi một tập phim xoay quanh một căn hộ, đào sâu vào chi tiết hơn những ngóc ngách của những căn phòng bí ẩn và những truyền thuyết, câu chuyện gắn liền với chúng, thay vì một bộ phim với phần nội dung nhanh chóng cứ trôi qua và không khiến người xem cảm thấy hứng thú một chút nào với những nhân vật chính.

Những Căn Phòng Ma Ám dựa theo một câu chuyện có thật tại Nhật. Tại Nhật, có những căn hộ được đồn đoán là có ma do ở đó từng xảy ra những vụ việc như tự sát, giết người… nhân vật nam chính của bộ phim, Yamame Yamano (Kazuya Kamenashi) vì muốn đạt được thành công trong sự nghiệp nên quyết định tham gia một chương trình truyền hình có tên Những Căn Phòng Ma Ám.

Hideo Nakata, đạo diễn của Ringu (1998), là người chỉ đạo bộ phim lần này. Với thời lượng gần 2 tiếng đồng hồ, Những Căn Phòng Ma Ám mang lại cho người xem một cảm giác mất cân bằng và có phần hơi nhàm chán. Mất căn bằng là do bộ phim là tổng thể của nhiều tông phim, thể loại khác nhau, từ kinh dị, hài hước cho đến cảm động, còn sự nhàm chán đến từ việc đạo diễn đã không tìm được cách sáng tạo trong việc xây dựng các cảnh phim, lấy ví dụ như việc một đoạn nhạc nền cứ lặp lại mỗi khi một nhân vật trong phim nhìn thấy một điều gì đó kỳ lạ.

Ngoài ra, biểu cảm một màu của các diễn viên những lúc họ sợ hãi lại chẳng gây bất ngờ cho người xem, bởi tất cả những gì họ phải làm đó là trừng mắt, há hốc mồm và sau đó co người lại rồi giật giật trong sự kinh hoàng tột độ. Điều gây thất vọng hơn đó là cứ sau mỗi một đoạn như vậy, bộ phim lại chuyển cảnh sang một bầu không khí yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ảnh: Shochiku
Ảnh: Shochiku

Một kịch bản chỉ tập trung vào những căn nhà bị ma ám thay vì những nhân vật đến sống tại đó là lý do vì sao người viết nói rằng bộ phim sẽ phù hợp hơn nếu được xây dựng dưới cấu trúc của một series nhiều tập. Bởi lẽ, bộ phim còn quá nhiều ẩn khuất chưa được giải đáp, những nhân vật chưa được xây dựng và phát triển hoàn chỉnh, những chủ đề, khía cạnh cuộc sống và xã hội được nhắc đến nhưng chưa được đào sâu một cách chi tiết.

Được dựa trên câu chuyện có thật tại Nhật Bản, bộ phim đáng lẽ nên tận dụng phần bối cảnh của nó để giải thích cho người xem vì sao những hiện tượng trên lại xảy ra ở đất nước này, là một cơ hội tốt để vị đạo diễn và biên kịch đưa ra những lời bàn luận và quan điểm của họ về tình trạng xã hội ở nước Nhật, điều mà cũng đã truyền cảm hứng cho một tựa game cùng tên ra mắt vào năm 2019.

Ảnh: Shochiku
Ảnh: Shochiku

Nhân vật chính trong phim là một người có vẻ như đã bị dồn đến nước đường cùng (điều mà bộ phim đã miễn cưỡng thể hiện với người xem) nên mới buộc phải đến sống tại các căn hộ bị ma ám nhằm mục đính ghi lại những hình ảnh kỳ quái để tạo ra nội dung hấp dẫn cho một chương trình truyền hình tại Nhật Bản.

Qua đó, Những Căn Phòng Ma Ám tạo sự liên tưởng đến những phần phim Paranormal Activity, với góc nhìn từ những chiếc camera được gắn trong các căn phòng dẫn dắt người xem đến với những hiện tượng bất thường bỗng xảy ra. Bộ phim cũng khiến người viết liên tưởng đến Phasmophobia, một tựa game được ra mắt gần đây khi người chơi phải tìm đến những ngôi nhà được cho là bị ma ám và thu thập những chứng cứ cho thấy rằng thực sự có hồn ma ở đó.

Những Căn Phòng Ma Ám, đáng tiếc thay, lại xây dựng những tình tiết này quá nhanh, khiến người xem cảm thấy chưa được thỏa mãn bởi cái mác kinh dị được gán cho bộ phim. Đó là lý do vì sao phim lại hơi hướng về thể loại thriller/kịch tính hơn là horror/kinh dị, và thật sự thì cả hai yếu tố này lại chưa được làm tới nơi tới chốn.

Ảnh: Shochiku
Ảnh: Shochiku

Những Căn Phòng Ma Ám xoay quanh ba nhân vật chính, thế nhưng một người thì lại không được xây dựng một quá khứ cụ thể, một người thì bị bỏ ngỏ, đẩy ra ngoài câu chuyện rồi sau đó bị kéo ngược trở lại, người thì dường như chỉ dậm chân tại chỗ. Một nhân vật phụ khác thì lại sở hữu tính cách thú vị hơn bất cứ ai trong bộ phim, thế nhưng người đó cũng chỉ là một trong rất nhiều dấu hỏi được đặt ra mà chưa có lời giải đáp, với một cái kết thậm chí còn khiến người xem bỡ ngỡ vô cùng.