[REVIEW] Pose - "Trong cộng đồng của chúng ta, vinh quang là tất cả"

Đánh giá phim · Maii ·

Pose xoay quanh những người không được xã hội thừa nhận, tranh đấu bằng những vũ điệu để tiến vào "Giấc mơ Mỹ".

Pose là bộ phim chính kịch lấy bối cảnh thập niên 1980 của đài FX và được trình chiếu trên Netflix, xoay quanh cuộc sống của những người bị xem là bệnh tật và tội lỗi như đồng tính, chuyển giới, da màu… Ban ngày, họ cố gắng sống như những người xung quanh, nhưng đêm về, họ vận lên người những bộ trang phục tuyệt đẹp và bước chân đến những vũ hội sôi động đầy màu sắc.

Ảnh: IMDb
Ảnh: IMDb

Nhân vật chính của phim là Blanca (Mj Rodriguez), người quyết định tách khỏi Nhà Abundance – đứng đầu là huyền thoại vũ hội Elektra (Dominique Jackson), để lập nên Nhà Evangelista. “Nhà” ở đây nghĩa là một đội tham gia vũ hội, nhưng đồng thời cũng mang nghĩa là ngôi nhà dành cho những người không được xã hội chào đón hay nhìn với đôi mắt hiện cảm. Blanca phát triển mối quan hệ gần giống như mẹ con với Damon (Ryan Jamaal Swain), một cậu nhóc teen người da màu đến từ Pennsylvania và là gay, mơ ước được trở thành vũ công nhưng không được gia đình ủng hộ và bị cha mẹ từ mặt.

Mỗi vũ hội trong phim thường được bắt đầu bằng câu nói của MC Pray Tell (Billy Porter): “Chủ đề dự thi là…”

Ảnh: IMDb
Ảnh: IMDb

Những cuộc thi xuất hiện trong Pose xoay quanh việc trình diễn và tạo dáng trong các bộ trang phục theo chủ đề, khi thì hoàng gia, khi thì quân đội, giám đốc điều hành hoặc lúc thì là cổ trang. Chủ đề của cuộc thi không chỉ là thử thách dành cho các thí sinh tham gia trình diễn thời trang, mà còn ngụ ý những vị trí, nghề nghiệp nhất định trong xã hội, nơi mà những người vốn bị xem là “dị thường” như gay, chuyển giới, da màu và người gốc Latin không được phép có mặt.

Câu “Chủ đề dự thi là…” được lấy cảm hứng từ chương trình truyền hình thực tế RuPaul’s Drag Race, tập trung tìm kiếm các ngôi sao drag queen. Nhưng Pose còn hơn một cuộc thi, hơn một vũ hội đơn thuần, Pose còn câu chuyện chứa đựng nhiều yếu tố lịch sử về cuộc sống của những người ở thập niên 80 phải chịu nhiều kỳ thị của xã hội và nét đẹp văn hóa của họ.

Ảnh: IMDb
Ảnh: IMDb

Bên cạnh màu sắc rực rỡ của những buổi trình diễn trong Pose là mảng màu tối phía sau khi các nhân vật khi họ tháo bỏ lớp trang điểm hay những bộ trang phục với thiết kế tuyệt đẹp và tiếp tục vật lộn với sự kỳ thị, cuộc sống khó khăn, căn bệnh AIDS hoành hành, cố gắng theo đuổi ước mơ và mong mỏi được làm chính mình. Ở thời đại này, có một điều còn tệ hơn cả việc là người da màu, đấy là vừa da màu và vừa là người thuộc cộng đồng LGBT.

“Trong cộng đồng của chúng ta, vinh quang là tất cả.” Bên ngoài cuộc đời thật là bóng tối, nhưng dưới ánh đèn vũ hội, họ có cơ hội được tỏa sáng, vì thế mà tính cạnh tranh khốc liệt giữa các nhà được đẩy mạnh. Họ dùng vũ điệu để tiến vào “giấc mơ Mỹ”, cố gắng hòa nhập vào cuộc sống của người da trắng nói riêng và những người được xã hội chấp nhận phần nào nói chung. 

Ảnh: IMDb
Ảnh: IMDb

Song song với tuyến truyện của những người bị xem là dưới đáy xã hội của Pose, là câu chuyện về Stan (Evan Peters), một doanh nhân trẻ đến từ New Jersey đang cố gắng gầy dựng sự nghiệp cho mình. Ở thời đại mà sự giàu có, hào nhoáng và vật chất được tôn vinh, được thèm khát, Stan – người vừa được nhận vào tập đoàn của Donald Trump, là kẻ rất được ngưỡng mộ. Vợ đẹp, con ngoan và sở hữu vị thế xã hội, nhưng phía sau Stan cũng tồn tại góc khuất riêng khi anh gặp Angel (Indya Moore), một gái bán hoa và là thành viên của Nhà Evangelista. Mối quan hệ vụng trộm của cả 2 cũng đánh dấu bước ngoặt khi 2 tầng lớp tách biệt trong xã hội chạm nhau. Cuộc sống của Stan và cuộc sống của Angel hay Blanca có điểm chung là họ đều cố gắng duy trì lớp mặt nạ trước cuộc đời và xã hội khắc nghiệt ngoài kia.

Pose không cố gắng hướng cái nhìn tiêu cực về phía ai cả. “Không phán xét” là tôn chỉ của bộ phim. Mỗi nhân vật đều có những quyết định khó khăn và phức tạp trong đời, trong hành trình khẳng định bản thân mình.

Ảnh: IMDb
Ảnh: IMDb

Mặc cho cuộc sống thật của các nhân vật khi ánh đèn vũ hội đã tắt có phần hơi u ám, nhưng không mang phong cách “ngược tâm” đau khổ, quằn quại như nhiều phim lấy cùng đề tài. Mặc dù không phải là không có nhược điểm, nhưng Pose ấn tượng theo cách riêng của nó, mang đến có khán giả những phút giây vui có, buồn có, đồng cảm với cuộc sống và xúc cảm của các nhân vật. Pose không mang đến cảm giác u uất, tuyệt vọng, Pose khơi gợi hi vọng và sự lạc quan vào tương lai, vào sự cố gắng và tranh đấu những người xứng đáng được nhìn nhận và được làm chính mình trong xã hội.