Review Thần Dược (The Substance) - Một trải nghiệm quái đản đầy thích thú
Thần Dược (The Substance) là một bộ phim kinh dị đầy cảm giác hồi hộp, vừa đáng sợ vừa đầy tính châm biếm.
Một bộ phim được sinh ra để "tát" vào mặt thời đại của những tiêu chuẩn vẻ đẹp vô ý đến tàn nhẫn như Thần Dược (The Substance) không thể là một phim chính kịch. Bởi lẽ chỉ có thể loại kinh dị mới diễn tả hết thứ sắc đẹp đau đớn trong đây cùng với sự gợi cảm đầy tính mỉa mai.
Khi suối nguồn tuổi trẻ được “đóng chai”
Từng là một ngôi sao sáng giá của điện ảnh, Elizabeth Sparkle (Demi Moore) giờ đây bị vứt bỏ không thương tiếc khi bước đến tuổi 50. Tất cả là vì, theo ý kiến của tên giám đốc ghê tởm Harvey (Dennis Quaid), cô đã quá hạn sử dụng. Đã đến lúc một ngôi sao mới trẻ trung hơn bước vào ánh hào quang. Còn gì cay đắng hơn tình thế này đây?
Thần Dược hình thành từ sự ám ảnh với vẻ đẹp và tuổi trẻ vĩnh cửu muôn thuở của nhân loại, nhưng phim thúc đẩy nó đi xa hơn nữa đến câu hỏi “Nếu chúng ta đóng chai được thứ suối nguồn tuổi trẻ huyền thoại đó thì sao?”. Trí tưởng tượng kết hợp với khả năng hiện thực hóa của điện ảnh đã biến ý tưởng đó thành sự thật.
Kết quả, chúng ta có một bộ phim nơi mà nhân vật chính trút hết sự giận dữ và hằn học khi phải theo đuổi thứ sắc đẹp mang tính hủy diệt. Không khoan nhượng, không e dè, phim để lại những màn kinh dị hình thể sởn gai ốc trên tông nền giàu tính điện ảnh, chỉ để khắc họa một bi kịch nhan nhản của thời đại.
Thần Dược là mớ hỗn độn quái đản đầy thu hút
Đầu tiên phải thừa nhận, Thần Dược là một bộ phim vô cùng cuốn hút về mặt hình ảnh. Phần lớn bộ phim được phủ toàn những gam màu sáng và thời thượng tràn đầy năng lượng và sức sống thậm chí một cách thái quá. Nó làm khán giả choáng ngợp về thị giác khi liên tục vung vẩy hồng, cam, đỏ, xanh, trắng và những gì ở giữa vào mặt chúng ta.
Nhưng đó là những khung hình vô cùng đẹp, sắc bén, gay gắt đôi lúc gây khó chịu, như thể báo hiệu những gì sắp tới chỉ có tồi tệ và tồi tệ hơn. Và phim đã không gây thất vọng. Đứa con của nữ đạo diễn Coralie Fargeat có lối kể chuyện bậc thầy đầy cuốn hút về danh tính, góc nhìn nông cạn của đàn ông và nỗi ám ảnh đồng lõa từ phía phụ nữ.
“Show, don’t tell” được thúc đẩy bởi những màn trình diễn xuất thần với tính cường điệu có chủ đích. Rồi những màn kinh dị kéo đến Thần Dược. Khi Elizabeth và Sue vật lộn giành kiểm soát, bộ phim trở nên kịch tính, dần dần từ bỏ tính tế nhị và dịu dàng thuở ban đầu.
Đó là tín hiệu tốt. Đây không phải là kiểu phim đụng chạm nhẹ nhàng mong khán giả sẽ hiểu. Không, nó ném thẳng bi kịch vào mặt người xem và bắt họ phải chịu đựng hết thảy những tiêu chuẩn vẻ đẹp lố bịch dần dần ăn mòn nhân vật cùng khả năng chịu đựng của khán giả.
Đây không phải là một bộ phim dành cho những người yếu tim. Các hiệu ứng hình ảnh được trình chiếu thật kinh khủng và luôn gây bất ngờ. Bộ phim dường như luôn tìm thấy một đỉnh cao để khiến bạn khổ sở sau khi làm bạn từ bỏ món bỏng ngô trong tay bằng những góc quay cận cảnh tởm lợm hoặc gợi cảm đến khó chịu.
Thế mới thấy Thần Dược cân bằng sự trái ngược hoàn hảo giữa câu chuyện và thẩm mỹ. Trên nền hình ảnh gợi cảm như giấc mơ ướt át của một thanh niên mới lớn lại là những hình bóng khủng khiếp đến vậy. Cuối cùng, giấc mơ biến thành ác mộng của phụ nữ rồi teo tóp lại thành một vũng máu vô nghĩa trong 30 phút cuối bạo lực dữ dội.
30 phút như thế lại trở thành trường đoạn tâm đắc nhất phim, hoàn thành một Thần Dược vừa lố bịch vừa đau đớn, lại mang nhiều ý nghĩa sâu sắc, kịch tính khiến người ta sợ hãi. Cho nên mới nói, bộ phim này là một mớ hỗn độn quyến rũ thu hút một cách quái đản.
Thăng hoa nhờ dàn diễn viên cứng cáp
Thần Dược thuộc thể loại “art-house” nên sẽ không có bất cứ màn hù dọa nào ở đây. Phim dựa vào diễn xuất, hình ảnh và kịch bản để gây ấn tượng. Về phương diện ấy, bộ phim điên rồ này được chèo chống bởi một dàn diễn viên tài năng cùng ngón nghề làm phim điêu luyện.
Thần Dược càng dữ dội về sau, các diễn viên của nó càng thăng hoa. Sue lả lướt dưới ánh đèn sân khấu hay Elizabeth mắc kẹt trong quá khứ huy hoàng trở thành cầu nối tuyệt vời cho toàn bộ sự khổ sở và đau đớn của họ. Còn Dennis Quaid xuất hiện chỉ để khiến trong và ngoài màn hình khổ sở.
Demi Moore và Margaret Qualley đã diễn một các xuất thần. Từng một ánh mắt quyến rũ hoặc đày đọa của họ đều có giá trị hàm xúc đối với câu chuyện. Vì không một từ nào có thể mô tả đầy đủ mức độ máu thịt nhầy nhụa cùng độ dày vò tâm lý họ mang đến cho bộ phim.
Thần Dược sẽ kén khán giả, nhưng...
Là một bộ phim art-house, đặt nặng tâm lý dù vẫn sở hữu những màn kinh dị rùng rợn, Thần Dược là một bộ phim kén khán giả. Đến với phim là chịu đựng màn diễn biến tâm lý sâu sắc. Và dù không phải là một bộ phim quá ẩn ý, nó vẫn có những chiều sâu khó nói thành lời.
Song, chịu bỏ công sức, Thần Dược thực sự rất thú vị. Đây là một bộ phim kinh dị đầy cảm giác hồi hộp, vừa đáng sợ vừa đầy tính châm biếm. Nó chắc chắn là một hương vị kinh dị khác biệt làm sôi động khẩu vị “horror” của bạn.
Nguồn: flixist, The New York Times, The Cut Roger, Ebert