Trận Chiến Sau Trận Chiến - Phim mới nhất của Leonardo DiCaprio gây sốt
Tin điện ảnh · Ivy_Trat ·
Trận Chiến Sau Trận Chiến xuất hiện đã gây chú ý không nhỏ, với Paul Thomas Anderson ngồi ghế đạo diễn, Leonardo Dicaprio lẫy lừng vào vai chính, Sean Penn kỳ cựu vào vai phản diện.
Trận Chiến Sau Trận Chiến xuất hiện đã gây chú ý không nhỏ. Chọn đúng thời khắc trình chiếu vào mùa tượng vàng, với Paul Thomas Anderson ngồi ghế đạo diễn, Leonardo Dicaprio lẫy lừng vào vai chính, Sean Penn kỳ cựu vào vai phản diện, nó đã khiến khán giả đại chúng lẫn giới phê bình xôn xao. Rốt cuộc thì cái tên lạ lùng này có gì đặc biệt đến vậy?
Trận Chiến Sau Trận Chiến: Bộ phim dành cho Oscar
Hãy sẵn sàng cho một cuộc “cách mạng” đầy tính châm biếm trong Trận Chiến Sau Trận Chiến (One Battle After Another). Là thành viên của nhóm cách mạng French 75, Bob Ferguson (Leonardo DiCaprio) và vợ đã dành năm tháng tuổi trẻ chống lại một chính quyền tàn bạo, muốn mang lý tưởng cách mạng đến một đất nước vụn vỡ.
Cho đến khi cái chết của vợ anh khiến mọi thứ đảo lộn. Bob từ bỏ lý tưởng, lui về ở ẩn để toàn tâm chăm sóc con gái Willa còn thơ dại. Khi kẻ thù năm xưa thành công bắt cóc cô gái trẻ, Bob phải tái xuất giang hồ, kêu gọi các đồng minh cũ để cứu lấy lẽ sống duy nhất của anh. Nhưng những bóng ma của quá khứ không phải thứ dễ chịu chút nào.

Quy tụ một dàn cast “khủng”, chủ đề giật gân và một đạo diễn nổi tiếng với phong cách độc đáo, kinh phí lên đến $140 triệu, phải chăng ứng cử viên nặng ký cho tượng vàng Oscar 2027 đã lộ diện?
Pete Hammond (Deadline) gọi bộ phim $140 triệu này là “Một tác phẩm phi thường, căng thẳng đến nghẹt thở, và xuất hiện đúng vào thời điểm mà nó cần phải có”. Brian Tallerico (RogerEbert.com) nhận xét “Bộ phim như một dòng điện sống được thả ngay từ cảnh đầu tiên, rồi liên tục tóe lửa suốt 162 phút sau đó”.

Steven Spielberg (tại buổi chiếu thử): “Thật điên rồ, ôi Chúa ơi… Bộ phim là sự pha trộn kỳ lạ nhưng lại vô cùng hợp thời, vừa khác thường vừa phản chiếu hiện thực một cách mãnh liệt”.
The Guardian: “Một bản chuyển thể hỗn loạn nhưng đầy phấn khích… một bộ phim giật gân ngập tràn hành động, được tiếp thêm năng lượng như trong truyện tranh, lại mang nặng yếu tố chính trị”. Theo giới phê bình trên, đây chính là một bộ phim như vậy.

Bước ngoặt của Leonardo DiCaprio
Jack Dawson (Titanic), Jordan Belfort (The Wolf of Wall Street), Hugh Glass (The Revenant), Rick Dalton (Once Upon a Time in Hollywood)...Leonardo DiCaprio đã có một sự nghiệp rực rỡ xứng với tài năng của mình. Song, Bob Ferguson trong Trận Chiến Sau Trận Chiến là dấu ấn mà anh cũng phải thừa nhận là thử thách khác biệt.
Bob không phải là vài diễn vừa hài vừa châm biếm vừa là người hùng đầu tiên mà anh thể hiện. Trước đó, anh đã thử sức với vai diễn Randall Mindy trong Don’t Look Up. Nhưng Bob là một kiểu nhân vật người ta không thể tưởng tượng mang gương mặt của DiCaprio.

Không phải anh hùng bi tráng như Hugh Glass hay một Jordan Belfort hào nhoáng, cũng không phải loại nhân vật bi kịch trong Killer of the Flower Moon, Bob khá “hèn mọn”. Là một nhà cách mạng, nhưng Bob mệt mỏi, chán chường, mông lung như đang phê thuốc, gần như từ bỏ lý tưởng.
Mặt khác, anh ta bước vào hành trình không phải để trở lại với sự nghiệp lớn lao, mà chỉ để cứu con gái. Đó là một động cơ không chỉ rất cá nhân, rất con người, rất đậm tình phụ tử. Cả hai khía cạnh khiến Bob trở thành một kẻ vừa yếu đuối vừa bất cần.

Nói cách khác, Bob Ferguson không tuân thủ chủ nghĩa anh hùng và hoàn toàn có thể khiến bạn bực mình với sự bất thường của nhân vật. Dù vậy, DiCaprio rất biết cách thuyết phục khán giả đặt niềm tin vào một kẻ mong manh đầy tổn thương như Bob.
Đã hơn 3 thập kỷ DiCaprio tung hoành ở Hollywood, anh không cần phải chứng minh đẳng cấp của một minh tinh hạng A nữa. Điều anh theo đuổi lúc này là những vai diễn anh không hề quen thuộc như một cách thách thức bản thân. Với những lời khen giới phê bình dành cho màn thể hiện này, sẽ không có gì ngạc nhiên DiCaprio có thêm một đề cử Oscar nữa cho vai diễn này.

Dấu ấn hài đen - chính trị từ Paul Thomas Anderson
Trận Chiến Sau Trận Chiến dù muốn hay không vẫn không thể tránh khỏi những cái nhíu mày khi ra mắt tại thời điểm đầy biến động như thế này. Nhưng khi biết phim lấy cảm hứng từ cuốn tiểu thuyết Vineland (1990) của Thomas Pynchon, mọi thứ bỗng nhiên có lý vô cùng.
Nghe nội dung tai to búa lớn là thế, vậy mà nhà làm phim Anderson không muốn làm một bộ phim chính kịch. Không, như vậy quá đơn giản với ông rồi. Ông đã đảm bảo Trận Chiến Sau Trận Chiến là màn kết hợp tuyệt vời giữa hài đen và chính trị, với yếu tố hành động ác liệt khiến phim vừa căng thẳng vừa buồn cười.

Thông thường, Oscar không ưu ái những phim hành động, nhưng nếu nó là phim của Paul Thomas Anderson, đó lại là chuyện khác. Bởi lẽ, từ Boogie Nights (1997), There Will Be Blood (2007) đến Licorice Pizza (2021), ông là một trong số ít các đạo diễn có thể dung hòa tính nghệ thuật và thương mại.
Ẩn sau những tiếng cười, những pha cháy nổ, Trận Chiến Sau Trận Chiến là sự châm biếm, là những chiêm nghiệm đậm chất Anderson về sự khủng hoảng của niềm tin, của gia đình, và của xã hội.

Pha hài đen vào chính trị có thể khiến các chủ đề nghiêm túc hiện lên lố bịch, nhưng không vì thế mà phim mất đi sức nặng. Bộ phim được đầu tư để làm tác phẩm nghệ thuật đa chiều, mỉa mai cay đắng những “lý tưởng cách mạng” và trật tự thể chế. Những niềm tin từng cao đẹp nhưng dần bị vấy bẩn bởi thực tế khốc liệt.
Đặt DiCaprio vào tay Anderson chẳng khác nào tôn vinh tài năng của ông hơn nữa. Một diễn viên ưa thử thách kết hợp với đạo diễn thích đào sâu tâm lý con người. Kết quả chắc chắn sẽ là một trải nghiệm điện ảnh vừa căng thẳng, vừa hấp dẫn bất ngờ. Và giới phê bình lẫn những khán giả được xem trước bộ phim đều đồng ý màn kết hợp này thật đặc sắc.

Phản diện bù trừ nam chính
Nếu có một nét truyền thống trong Trận Chiến Sau Trận Chiến, đó là phản diện của nó - một nhân vật bù trừ méo mó cho nam chính bất ổn. Leonardo DiCaprio là linh hồn của bộ phim, thì Sean Penn chính là cái bóng khổng lồ đối nghịch, tạo nên một thế cân bằng hoàn hảo.
Đại tá Steven J. Lockjaw do Penn thủ vai không chỉ là kẻ thù mà còn là “hóa thân” của hệ thống áp bức. Penn mang đến một màn trình diễn rùng rợn, nơi ánh mắt, giọng điệu đều chất chứa mối đe dọa. Điều đáng nói, Lockjaw không ác một chiều, ông ta tin vào “lý tưởng” và “nghĩa vụ” của mình, trong khi Bob đã từ bỏ cả hai, khiến nhân vật này vừa đáng ghét vừa đáng suy ngẫm. Đây chính là kiểu phản diện khiến người xem nhớ mãi sau khi rời rạp.

Hành động: Đẫm mồ hôi hơn là đẫm máu
Trận Chiến Sau Trận Chiến là một phim hành động, đó là một lời khẳng định. Nhưng nó là một phim hành động phản ánh tính cách của Bob Ferguson lập dị. Nên Paul Thomas Anderson không áp dụng hành động như Nolan hay kiểu Mission: Impossible.
Thay vào đó, Paul Thomas Anderson tạo ra một kiểu hành động “vụng về nhưng thật” – nơi Bob Ferguson (Leonardo DiCaprio) thường xuyên thất bại, loạng choạng, thậm chí trở thành trò cười ngay cả khi anh cố gắng cứu con gái.

Hãy sẵn sàng cho những trường đoạn hành động trong phim vì thế vừa nghẹt thở, vừa hài hước: một màn rượt đuổi mà nhân vật chính liên tục vấp ngã, những cuộc đấu súng với khẩu súng… kẹt đạn, hay cảnh Bob thở hổn hển giữa chiến trường không vì anh “ngầu” mà vì anh kiệt sức.
Tuy vậy, Anderson vẫn không quên bơm adrenaline cho khán giả. Cảnh đột kích giải cứu con tin cuối phim là một màn xung đột căng thẳng, khiến khán giả phải “nín thở” dù nhân vật chính vẫn cứ lóng ngóng , mù mờ như vậy