[REVIEW] #Alive - Dịch bệnh hoành hành, ở nhà là thượng sách
Phim Kinh Dị · Đánh giá phim · Calvinnn ·
#Alive hấp dẫn, lôi cuốn nhưng chưa đủ ấn tượng.
Chắc ai cũng quen thuộc với thể loại phim về dịch bệnh xác sống vốn đã quá nổi tiếng của nền điện ảnh Hollywood, ấy thế mà nền điện ảnh Châu Á vẫn còn khá lạ lẫm với chủ đề này. Cho đến khi Train To Busan ra đời và tạo nên một hiện tượng phòng vé thời bấy giờ, khi phim thổi một làn gió mới vào chủ đề đã quá xưa cũ bằng một câu chuyện, bối cảnh thú vị và ý nghĩa hơn, tạo tiền đề để Hàn Quốc tiếp tục cho ra mắt những tác phẩm mang chủ đề tương tự.
Kingdom do Netflix sản xuất và Dạ Quỷ (Rampant) đem lại cho chúng ta câu chuyện về vương triều trong bối cảnh xác sống thời cổ trang. The Odd Family: Zombie On Sale xoay quanh một gia đình sống sót trong dịch bệnh, mang lại yếu tố hài hước cho người xem... và gần nhất là Bán Đảo Peninsula - phần hậu truyện gây thất vọng của Train To Busan khi quá tập trung vào hành động xa rời thực tế mà bỏ quên đi yếu tố sinh tồn, hồi hộp ở phần đầu.
Trước Bán Đảo Peninsula, một phim zombie khác cũng ra mắt khán giả gần đây là #Alive, tuy không thể so với "bom tấn" hành động này về độ hoành tráng, nhưng #Alive mang yếu tố "người" và nhấn mạnh vào tình tiết sinh tồn nhiều hơn.
Vào thời điểm dịch Covid-19 đang hoành hành, #Alive vẫn xuất sắc khi thu hút được đông đảo người xem chỉ trong ngày đầu vừa ra mắt. Thay vì chọn bối cảnh rộng lớn như Bán Đảo Peninsula, #Alive đặt tình huống mới lạ khi bối cảnh chỉ gói gọn trong một khu chung cư. Hai nhân vật chính là Joon Woo (Yoo Ah In) - một game thủ và Yoo Bin (Park Shin Hye) - một cô gái của khu nhà đối diện Joon Woo phải sống sót trong tình thế bị kìm chặt bởi lũ xác sống đang hoành hành nơi đây, và hơn thế nữa là thoát khỏi khu chung cư trước khi bọn chúng tìm đến được họ.
Phần mở đầu giới thiệu nhân vật chính và bối cảnh khá đơn giản và gọn lẹ, ném người xem ngay vào bối cảnh dịch bệnh mà không dông dài về nguồn gốc của nó. Thay vì tập trung vào yếu tố trốn thoát khỏi nơi mà xác sống đang tung hoành như mọi phim khác, giúp bộ phim trở nên thực tế hơn.
Vì chuyện phim xoay quanh chủ yếu chỉ ở chung cư, nên không khí có phần tù túng và chật chội, đồng thời chú tâm vào tâm lý khi đối mặt với hiểm nguy thay vì những màn hành động đặc sắc. Nhân vật tập trung vào việc tránh sự chú ý của bọn thây ma và chật vật với việc thiếu lương thực và nước uống, cũng như liên lạc với thế giới bên ngoài, tìm sự cầu cứu chứ không tả xung hữu đột với bọn chúng.
Các phân đoạn chiến đấu giữa người và xác sống cũng được thể hiện hợp lí, mọi hành động của nhân vật đều nặng nề, đúng nghĩa là chật vật để sống còn chứ không “siêu nhân”. Phim có rất nhiều khoảnh khắc sinh tồn khá sáng tạo, như việc sử dụng công nghệ để liên lạc với những người sống sót lân cận hay bó tay bằng miếng lót dày để tránh việc bị cắn. Chính phủ và quân đội trong phim cũng đỡ vô dụng và kiểm soát tình hình tốt so với việc được diễn tả như bù nhìn và yếu ớt tới mức vô lý như nhiều phim cùng thể loại.
Thế nhưng, thời lượng khá ngắn của #Alive lại là một điểm thất vọng. Nhịp phim tuy mạch lạc nhưng lại diễn ra khá nhanh chóng và khiên cưỡng, mọi tình huống cứ như để sắp xếp ngẫu nhiên cho nhân vật chính rồi cũng kết thúc chóng vánh, không đọng lại được bài học gì to lớn.
Thực ra rắc rối chỉ đến sau 30 phút đầu, khi tất cả mọi thứ logic ngay từ đầu xây dựng từ từ trở nên hoang đường. Những hiểm nguy họ gặp có cách đối phó khá đơn giản và sẽ dễ hơn nếu hai người không ngu ngốc khó lường như vậy. Có cảm tưởng như mọi thứ họ giải quyết đều có một phần may mắn và bất chợt. Nhắc tới ngẫu nhiên, thì cũng có những khoảnh khắc nam chính và nữ chính đột ngột thông minh và dũng cảm lên một cách đáng ngờ mà không có chút manh mối là tại sao họ làm được vậy, khiến câu chuyện dần dần đạt đến một sự phi logic mà không ai nghĩ tới.
Dàn nhân vật cũng không để lại nhiều ấn tượng, Yoo Ah In trong vai chàng game thủ chỉ thể hiện tròn vai, động lực của anh này cũng không thuyết phục, lúc yếu đuối, lúc mạnh mẽ. Park Shin Hye vẫn xinh xắn, ngây thơ nhưng diễn thì... khá đơ, vẫn đem nét diễn của những phim cũ. Nếu ở chàng game thủ, ta có thể biết được ít nhất anh là ai, khiến khán giả dễ đồng cảm. Còn ở Yoo Bin do Park Shin Hye đảm nhận, mọi thứ lại mù mịt, không rõ ràng mục đích, chắc là để tăng thêm phần bí ẩn cho cô này. Dù phim có đưa một số chi tiết nho nhỏ về thân thế cô, nhưng lại không làm tới nơi tới chốn, khiến nhân vật trở thêm nông cạn. Điểm sáng duy nhất ở nhân vật này nằm vỏn vẹn trong một phân đoạn hành động đã mắt.
Phim vốn đã ít nhân vật, mà những nhân vật phụ còn được thể hiện khá yếu kém, kiểu như có cũng được, không có cũng không sao. Phản diện con người - xuất hiện trong hầu hết phim mang chủ đề này thường sẽ là điểm hay nhất của phim, nhưng ở #Alive thì lại vô cùng một màu và làm khán giả có thể nhìn ra được cả thước. Phim thực sự đã cố xây dựng một câu chuyện để người xem cảm động, nhưng nhìn chung vẫn chưa thuyết phục và quá đơn giản.
#Alive được so sánh với Bán Đảo Peninsula thì có vẻ hơi khập khiễng, nhưng ít nhất thì phim làm tốt hơn Bán Đảo Peninsula khi tạo được cảm giác hồi hộp, đúng chất kinh dị sinh tồn và tập trung vào sự khó khăn của nhân vật hơn là vào mảng hành động. Với câu chuyện dễ ngấm, mạch phim rõ ràng, không dông dài, tuy rằng có một số điểm trừ không quá to lớn, #Alive vẫn xứng đáng để giải trí trong tình hình dịch bệnh phức tạp hiện nay.