[REVIEW] The Trial of the Chicago 7 - Diễn xuất đỉnh cao, nhưng tổng thể quá máy móc
Đánh giá phim · Maii ·
The Trial of the Chicago 7 là bộ phim đáng xem với diễn xuất tuyệt vời, nhưng ngột ngạt và mang tính máy móc.
“Cả thế giới đang dõi theo", tiếng hô hào kinh thiên động địa từ làn sóng biểu tình của thập niên 60 được lặp đi lặp lại nhiều lần trong The Trial of the Chicago 7 của Aaron Sorkin.
Thời điểm ra mắt bộ phim khi luật pháp đối đầu với làn sóng biểu tình ở Mỹ đang là tiêu điểm, và cuộc bầu cử quan trọng nhất quốc gia này đang diễn ra, không phải là một sự tình cờ.
Bộ phim ra mắt trên Netflix vào ngày 16.10 sau 3 tuần chiếu giới hạn ở rạp, Sorkin và Netflix hoàn toàn hiểu được tính chuẩn xác của thời gian phát sóng là nhằm khơi gợi sự thảo luận để trả lời cho câu hỏi: Chúng ta đã tiến được bao xa kể từ cuộc biểu tình năm 1968 và phiên toà sau đó ở Chicago buộc tội những chàng trai này là kịch động bạo loạn trên đường phố. The Trial of the Chicago 7 dựa trên sự kiện có thật, xoay quanh 7 nhân vật lịch sử khởi động phong trào phản đối Chiến Tranh Việt Nam và bị chính quyền buộc tội kích đoạn bạo động.
Diễn xuất tuyệt vời...
Đây là một tác phẩm chỉn chu, với diễn xuất tuyệt vời của các diễn viên cùng xuất hiện trong một khung hình. Sức nặng của chủ đề cũng quan trọng, kết hợp với sự mạnh mẽ trong diễn xuất có thể đã quá đủ với nhiều khán giả, và tôi dự đoán có thể là phim sẽ nhận vài đề cử giải thưởng, nhưng vẫn không thể nào rũ bỏ cảm giác rằng bộ phim có vẻ như quá hoàn hảo đến mức máy móc.
Việc các nhân vật biết chắc chắn điều nên nói và làm trong mọi tình huống, thậm chí là bày tỏ sự nghi ngờ với thái độ và lời thoại hoàn hảo, vừa vặn thích hợp với một bộ phim về sự ra đời của Facebook trong The Social Network hay thậm chí là sự ra đời của Apple trong Steve Jobs. Nhưng với một bộ phim về làn sóng biểu tình và nỗ lực dập tắt nó của chính phủ nên tự nhiên hơn.
Sorkin không mất nhiều thời gian để đẩy người xem vào hỗn loạn của năm 1968, giới thiệu cho khán giả những nhân vật chủ chốt sẽ được biết đến trong phiên toà Chicago 7 khi họ lên kế hoạch đến Windy City để phản đối chiến tranh Việt Nam trong Hội Nghị Quốc Gia Đảng Dân Chủ. Tom Hayden (Eddie Redmayne) và Rennie Davis (Alex Sharp) khuyến khích những cuộc biểu tình ôn hoà, nhấn mạnh vào những mảnh đời còn trẻ đã chết trong một cuộc chiến không công bằng.
Abbie Hoffman (Sacha Baron Cohen) và Jerry Rubin (Jeremy Strong) đồng tình với mặt hỗn loạn hơn của việc biểu tình, cho rằng hệ thống chỉ có thể sụp đổ khi nó bị gián đoạn trước. David Dellinger (John Carroll Lynch) là người đàn ông của gia đình đã cam đoan với vợ con mình rằng không có gì nguy hiểm sẽ xảy ra ở Chicago và Bobby Seale (Yahya Abdul-Mateen II) hứa rằng anh cũng sẽ vào an toàn mà không có bất kỳ vấn đề gì.
Tất nhiên, mọi người đều biết thực tế chuyện gì xảy ra ở Chicago năm 1968, hỗn loạn xảy ra rất nhiều lần, dẫn đến những cuộc bạo động khiến quốc tế chú ý. Sorkin bắt đầu bộ phim trong bối cảnh nhiều tháng sau đó, Bộ trưởng Bộ Tư pháp John Mitchell (John Doman) giao cho Richard Schultz (Joseph Gordon-Levitt) và Thomas Foran (J.C. MacKenzie) một nhiệm vụ để đời, buộc tội các bị can mà ông tin là phải chịu trách nhiệm cho tình trạng hỗn loạn đó. Quyền lực đã chuyển giao từ Tổng thống Lyndon B. Johnson và Bộ trưởng AG Ramsey Clark (Michael Keaton) sang Nixon và Mitchell, và họ muốn sử dụng Hoffman, Hayden và tất cả những người còn lại như một ví dụ cho thấy những kẻ phản đối chiến tranh sẽ có kết cục như thế nào.
Mark Rylance đóng vai luật sư của bộ bảy, William Kunstler. Frank Langella thì thật tuyệt vời trong vai Thẩm phán Julius Hoffman, một người đàn ông đứng giữa ranh giới nguy hiểm của việc thiếu năng lực và độc ác.
Rõ ràng rằng đây là một dàn diễn viên tràn trề năng lượng, và họ đều thích thú với cơ hội được thể hiện lời thoại vừa đúng thời điểm vừa kích thích của Sorkin. Không thực sự có một sợi xích bị yếu nào trong diễn xuất, và vài gương mặt trong số họ toả sáng một cách bất ngờ. Strong cho thấy sự dễ tổn thương rất thuyết phục của nhân vật Jerry Rubin; Rylance thể hiện được sự bực tức càng lúc càng tăng cao của Kunstler về một hệ thống thối nát; cơn giận càng lúc càng tích tụ của Mateen II khi bị đối xử bất công; Redmayne tìm thấy chiếc chìa khoá để mở ra năng lực trí tuệ đúng đắn của nhân vật Hayden, Keaton thì hoàn hảo trong 2 cảnh duy nhất.
...nhưng tổng thể máy móc
Có những khoảnh khắc để cá nhân toả sáng và nhiều nhịp điệu tuyệt vời trong The Trial of the Chicago 7, đến độ xem bộ phim như một bài tập mẫu về diễn xuất cũng đã đủ thoả mãn rồi.
Nhưng khi nhìn vào bức tranh tổng thể thì lại có chút mịt mờ. Vấn đề ở đây nằm ở đạo diễn Sorkin, không nằm ở biên kịch Sorkin. Có lẽ bởi vì sự quan trọng mà ông đặt vào kịch bản, vốn đã được ông đã phát triển trong hơn một thập kỷ và càng có sức nặng lớn hơn khi làn sóng biểu tình tăng cao trong năm 2020. Sorkin đã trở nên quá quý trọng các nhân vật và thoại của họ.
Bóng bẩy, không có một chút bụi nào, kể cả thoại của Jerry và Abbie, kể cả một bối cảnh cần mang đậm màu sắc cá nhân trong phim cũng mang cảm giác như được sắp xếp đến hoàn hảo. Những người đàn ông này đang đối mặt với án tù và ngay thời điểm đó, họ có thể hiểu được rõ ràng vai trò của mình trong lịch sử, trong những cuộc bạo động và ý kiến của quần chúng về Chiến Tranh Việt Nam, tất cả diễn ra trong một thời đại quá hỗn loạn và không có gì là chắc chắn.
Nhưng vì sự bóng bẩy mà Sorkin đã làm quá tốt đó, mối nguy hiểm của hoàn cảnh đối với nhân vật trong phim đã bị giảm thiểu, ảnh hưởng đến cảm xúc mà nó thể hiện. Một đạo diễn khác có thể cho phép bộ phim được thở, bên cạnh lời thoại sắc như dao của biên kịch và có thể kiềm chế Sorkin trong một vài cảnh cao trào căng thẳng nhưng hơi kịch của phần cuối phim.
Mark Rylance chứng minh tại sao anh là một trong những cái tên nổi bật nhất trong dàn diễn viên khi có thể làm đoạn thoại Sorkin trở nên thật tự nhiên. Frank Langella đã truyền tải trọn vẹn được mối nguy khi những người đàn ông thiếu năng lực nắm giữ quyền lực mà họ không có khả năng điều khiển. Tất cả những yếu tố này và nhiều thứ khác nữa đã làm The Trial of Chicago 7 trở thành một bộ phim chính kịch cuốn hút, nhưng sức ảnh hưởng của nó có thể mạnh mẽ như chính sự đáng quên của nó nếu bộ phim tình nguyện đón nhận sự thiếu hoàn hảo của mình.
Nguồn: Roger Ebert