Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi
Good Morning and Good Night - Romance
Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi mang một vẻ đẹp quen thuộc: vẻ đẹp của sự mộc mạc, gần gũi và chân thật. Sài Gòn trong những thước phim là khu chung cư cũ, con hẻm nhỏ, quán cơm tấm đêm, đường hầm Thủ Thiêm, con kênh bắc ngang thành phố, ánh đèn đường ngả vàng,… đều là những hình ảnh mà người Sài Gòn trải qua mỗi ngày.
Đánh giá của lukastuyettung
Âm nhạc trong phim này thực sự đẹp, và là một bộ phim có production dung dị hơn mình tưởng, nhưng vẫn đủ để chuyển tải thông điệp mà ê-kíp và nhà làm phim muốn nói, đến với những người trẻ.
Dù có vài chỗ mình vẫn thấy lấn cấn, đặc biệt là đoạn đầu khi không khí phim còn có vẻ ngượng ngùng và mang hơi hướm của "sự diễn" trong đó, nhưng càng về sau đã càng bắt đầu mượt mà hơn và dễ chịu hơn. Phim này chắc đặc biệt hợp với mấy bạn trẻ urban 18-25 đang còn hoang mang lạc bước trên đường đời & cần tìm thấy một lối đi cho riêng mình (nhưng đôi khi cần gì phải có lối đi, cứ lao tới đâm đầu vào tường tự khắc sẽ thấy ánh sáng chân lý thôi, hehe)
Mạch dựng phim ổn, chậm rãi nhưng không quá lan man, dài dòng, một vài chỗ có treatment rất thú vị khi kết hợp đồ họa kiểu vẽ tay cùng hình ảnh - một thủ pháp không mới nhưng giúp cho bộ phim có thêm được sinh khí & tránh khỏi cảm giác nhàm chán.
Điều đáng tiếc duy nhất, với mình là, kịch bản đôi chỗ được cài cắm triết lý kiểu chicken soup hơi nhiều, và hơi cũ, dù rất dụng công và phù hợp với câu chuyện nhưng vẫn mang lại cho mình cảm giác đã từng thấy/nghe được ở đâu đó rồi, thành ra lại không mấy thích thú nữa.
Anyway, mấy thông điệp đó có thể cũ với mình, nhưng biết đâu lại mới với người khác thì sao, hehe, dù gì thì mình cũng đã quá già để rong ruổi ngoài đường cả một ngày dài như hai nhân vật trong phim rồi, lại còn thức khuya nữa chứ. Giờ chỉ mới bước chân ra khỏi cửa 2 tiếng thôi là mình muốn sụm rồi, thiệt là nhớ cái thời nông nổi đi chơi không biết mệt quá chứ...
Dù có vài chỗ mình vẫn thấy lấn cấn, đặc biệt là đoạn đầu khi không khí phim còn có vẻ ngượng ngùng và mang hơi hướm của "sự diễn" trong đó, nhưng càng về sau đã càng bắt đầu mượt mà hơn và dễ chịu hơn. Phim này chắc đặc biệt hợp với mấy bạn trẻ urban 18-25 đang còn hoang mang lạc bước trên đường đời & cần tìm thấy một lối đi cho riêng mình (nhưng đôi khi cần gì phải có lối đi, cứ lao tới đâm đầu vào tường tự khắc sẽ thấy ánh sáng chân lý thôi, hehe)
Mạch dựng phim ổn, chậm rãi nhưng không quá lan man, dài dòng, một vài chỗ có treatment rất thú vị khi kết hợp đồ họa kiểu vẽ tay cùng hình ảnh - một thủ pháp không mới nhưng giúp cho bộ phim có thêm được sinh khí & tránh khỏi cảm giác nhàm chán.
Điều đáng tiếc duy nhất, với mình là, kịch bản đôi chỗ được cài cắm triết lý kiểu chicken soup hơi nhiều, và hơi cũ, dù rất dụng công và phù hợp với câu chuyện nhưng vẫn mang lại cho mình cảm giác đã từng thấy/nghe được ở đâu đó rồi, thành ra lại không mấy thích thú nữa.
Anyway, mấy thông điệp đó có thể cũ với mình, nhưng biết đâu lại mới với người khác thì sao, hehe, dù gì thì mình cũng đã quá già để rong ruổi ngoài đường cả một ngày dài như hai nhân vật trong phim rồi, lại còn thức khuya nữa chứ. Giờ chỉ mới bước chân ra khỏi cửa 2 tiếng thôi là mình muốn sụm rồi, thiệt là nhớ cái thời nông nổi đi chơi không biết mệt quá chứ...