Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi
Good Morning and Good Night - Romance
Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi mang một vẻ đẹp quen thuộc: vẻ đẹp của sự mộc mạc, gần gũi và chân thật. Sài Gòn trong những thước phim là khu chung cư cũ, con hẻm nhỏ, quán cơm tấm đêm, đường hầm Thủ Thiêm, con kênh bắc ngang thành phố, ánh đèn đường ngả vàng,… đều là những hình ảnh mà người Sài Gòn trải qua mỗi ngày.
Đánh giá của Storyboard
Không quá lố, không làm màu, dĩ nhiên là không hài nhảm hay đậm chất giải trí, “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” là câu chuyện của hai con người cô độc giữa cuộc sống, đang phải ngày ngày đối chọi với cuộc sống, cảm xúc, tâm trạng và những vấn đề cá nhân của mình, mà chẳng một người ngoài nào hiểu thấu.
Bộ phim làm tôi nhớ đến series Before Sunrise, Before Sunset, Before Midnight – một series tình cảm tôi rất thích, đặc biệt là 2 phần đầu. Cũng tương tự như Before Sunrise, cốt truyện chính của “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” xoay quanh những câu chuyện của hai bạn trẻ là Tâm và Th.anh. Qua hành trình và các lời thoại, hai nhân vật dần bộc lộ tâm trạng, cảm xúc, quá khứ, các vấn đề cá nhân và cảm nghĩ của mình. Toàn bộ những điều đó tạo nên chiều sâu cho nhân vật, cũng như cá tính độc nhất của hai nhân vật này. Cả hai đều mang màu sắc riêng, vừa đối lập vừa hòa hợp nhau, như mảnh ghép còn thiếu dành cho nửa kia của mình. Bởi vậy, Tâm và Th.anh không cần phải nói yêu nhau, không cần tỏ tình với nhau, không cần phải ôm, hôn, nắm tay, chuyện tình của cả hai vẫn rất “tình”, bởi đó là sự đồng điệu về tâm hồn.
Đi xem “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” thì không nên xem với một lý trí quá vững, hay để những chuyện lùm xùm bên ngoài làm ảnh hưởng đến bộ phim. Hãy xem phim với một cảm xúc hồn nhiên, mở lòng với mọi thứ, cảm nhân vật, bầu không khí của phim (tôi không nhắc đến âm nhạc vì tôi không nghe nhạc Việt nên không thẩm thấu, tuy nhiên, âm nhạc của phim tạo cảm xúc rất tốt, những người mê nhạc indie Việt hoặc rap underground Việt sẽ thích phần âm nhạc phim này). “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” là một phim âm nhạc, và mang đậm đặc trưng của dòng phim âm nhạc, tương tự như La La Land, A Star Is Born, Once, Begin Again… Nghĩa là phần hát sẽ chiếm nhiều trong phim. Đừng đánh giá phim không hay vì phim hát nhiều, đừng vì thế mà gọi phim là “một MV âm nhạc kéo dài 2 tiếng”, xin đừng làm thế. Bởi những bài hát trong phim rất khớp với cốt truyện, không những vậy, “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” còn là một câu chuyện tinh khiết, đủ nhẹ nhàng mà đủ sâu lắng về hai mảnh ghép của cuộc đời, vô tình gặp nhau giữa Sài Gòn đông đúc.
Về mặt hình ảnh, “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” thực sự rất đẹp, đẹp kiểu tình. Cả bộ phim được quay bởi những góc và màu thể hiện đúng chất “vintage” (kiểu vintage của giới trẻ Việt Nam). Nhiều cảnh, tôi nghĩ nếu mình mà chụp ảnh film bằng chiếc Minolta của mình ở góc đó, với màu đó, thì sẽ đẹp lắm đây.
Và phần hình ảnh, âm nhạc cũng rất hợp với tính cách 2 nhân vật này, thuộc một nhóm giới trẻ hiện nay, thích lối sống tự do, phóng khoáng, thường mang theo đàn guitar (hoặc ukulele, mà chính 2 nhân vật trong phim mang), thích dạo chơi đây đó (đặc biệt là Đà Lạt, Hội An…), mặc đồ vintage hoặc bụi, có thể còn chụp cả ảnh film (tôi tạm gọi nhóm này là nhóm vintage bởi phong cách và lối sống rất đặc trưng). Tuy nhiên cũng vì mang đậm tính hướng đến một nhóm đối tượng, theo phong cách của nhóm đối tượng đó, bộ phim có thể hơi kén khán giả. Cá nhân tôi, tôi cũng có chụp ảnh film, có vẽ vời, viết lách và thích xem phim, nhưng không thuộc nhóm vintage đó. Tôi có nhiều người bạn thuộc nhóm này, tôi cảm được phim, nhưng cũng thấy phim như có rào cản vô hình ngăn cách tôi được sống ở trong đó, như thể, phim không dành cho mình.
Nhìn chung, tôi đánh giá “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” là một bộ phim hay, có cá tính, rất tình và giàu cảm xúc. Cá nhân đánh giá còn hay hơn cả “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, chưa bằng “Song Lang” nhưng hơn hầu hết phim Việt trong mấy năm gần đây. Bộ phim xứng đáng có chỗ đứng riêng, được khán giả đón nhận, thay vì cần phải hạ mình để cầu xin khán giả “giải cứu”.
Xem full review tại đây: https://anhdinhwriter.wordpress.com/2019/09/30/ban-se-thich-troi-sang-roi-ta-ngu-di-thoi/
Bộ phim làm tôi nhớ đến series Before Sunrise, Before Sunset, Before Midnight – một series tình cảm tôi rất thích, đặc biệt là 2 phần đầu. Cũng tương tự như Before Sunrise, cốt truyện chính của “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” xoay quanh những câu chuyện của hai bạn trẻ là Tâm và Th.anh. Qua hành trình và các lời thoại, hai nhân vật dần bộc lộ tâm trạng, cảm xúc, quá khứ, các vấn đề cá nhân và cảm nghĩ của mình. Toàn bộ những điều đó tạo nên chiều sâu cho nhân vật, cũng như cá tính độc nhất của hai nhân vật này. Cả hai đều mang màu sắc riêng, vừa đối lập vừa hòa hợp nhau, như mảnh ghép còn thiếu dành cho nửa kia của mình. Bởi vậy, Tâm và Th.anh không cần phải nói yêu nhau, không cần tỏ tình với nhau, không cần phải ôm, hôn, nắm tay, chuyện tình của cả hai vẫn rất “tình”, bởi đó là sự đồng điệu về tâm hồn.
Đi xem “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” thì không nên xem với một lý trí quá vững, hay để những chuyện lùm xùm bên ngoài làm ảnh hưởng đến bộ phim. Hãy xem phim với một cảm xúc hồn nhiên, mở lòng với mọi thứ, cảm nhân vật, bầu không khí của phim (tôi không nhắc đến âm nhạc vì tôi không nghe nhạc Việt nên không thẩm thấu, tuy nhiên, âm nhạc của phim tạo cảm xúc rất tốt, những người mê nhạc indie Việt hoặc rap underground Việt sẽ thích phần âm nhạc phim này). “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” là một phim âm nhạc, và mang đậm đặc trưng của dòng phim âm nhạc, tương tự như La La Land, A Star Is Born, Once, Begin Again… Nghĩa là phần hát sẽ chiếm nhiều trong phim. Đừng đánh giá phim không hay vì phim hát nhiều, đừng vì thế mà gọi phim là “một MV âm nhạc kéo dài 2 tiếng”, xin đừng làm thế. Bởi những bài hát trong phim rất khớp với cốt truyện, không những vậy, “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” còn là một câu chuyện tinh khiết, đủ nhẹ nhàng mà đủ sâu lắng về hai mảnh ghép của cuộc đời, vô tình gặp nhau giữa Sài Gòn đông đúc.
Về mặt hình ảnh, “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” thực sự rất đẹp, đẹp kiểu tình. Cả bộ phim được quay bởi những góc và màu thể hiện đúng chất “vintage” (kiểu vintage của giới trẻ Việt Nam). Nhiều cảnh, tôi nghĩ nếu mình mà chụp ảnh film bằng chiếc Minolta của mình ở góc đó, với màu đó, thì sẽ đẹp lắm đây.
Và phần hình ảnh, âm nhạc cũng rất hợp với tính cách 2 nhân vật này, thuộc một nhóm giới trẻ hiện nay, thích lối sống tự do, phóng khoáng, thường mang theo đàn guitar (hoặc ukulele, mà chính 2 nhân vật trong phim mang), thích dạo chơi đây đó (đặc biệt là Đà Lạt, Hội An…), mặc đồ vintage hoặc bụi, có thể còn chụp cả ảnh film (tôi tạm gọi nhóm này là nhóm vintage bởi phong cách và lối sống rất đặc trưng). Tuy nhiên cũng vì mang đậm tính hướng đến một nhóm đối tượng, theo phong cách của nhóm đối tượng đó, bộ phim có thể hơi kén khán giả. Cá nhân tôi, tôi cũng có chụp ảnh film, có vẽ vời, viết lách và thích xem phim, nhưng không thuộc nhóm vintage đó. Tôi có nhiều người bạn thuộc nhóm này, tôi cảm được phim, nhưng cũng thấy phim như có rào cản vô hình ngăn cách tôi được sống ở trong đó, như thể, phim không dành cho mình.
Nhìn chung, tôi đánh giá “Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi” là một bộ phim hay, có cá tính, rất tình và giàu cảm xúc. Cá nhân đánh giá còn hay hơn cả “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, chưa bằng “Song Lang” nhưng hơn hầu hết phim Việt trong mấy năm gần đây. Bộ phim xứng đáng có chỗ đứng riêng, được khán giả đón nhận, thay vì cần phải hạ mình để cầu xin khán giả “giải cứu”.
Xem full review tại đây: https://anhdinhwriter.wordpress.com/2019/09/30/ban-se-thich-troi-sang-roi-ta-ngu-di-thoi/