Blumhouse và A24 - Bên nào làm phim kinh dị mát tay hơn?
Phim Kinh Dị · Ivy_Trat ·
Blumhouse hay A24, hai studio đều có đam mê với những phim kinh phí thấp, đều vận dụng cách làm phim tối giản, nhưng bên nào mát tay hơn trong việc làm phim kinh dị?
Miếng bánh phim kinh dị của Hollywood chưa bao giờ hết hấp dẫn. Mặc dù một ý tưởng đã được thực hiện lặp đi lặp lại hàng ngàn lần (bạn chỉ cần đếm những ngôi nhà ma ám xuất hiện trên màn ảnh là thấy), nhưng các câu chuyện vẫn được đón nhận nồng nhiệt. Những lúc như thế này, người ta nghĩ ngay đến hai cái tên – Blumhouse và A24.
Đó là một cuộc tranh luận ngầm dai dẳng giữa những fan phim kinh dị. Blumhouse hay A24, hai studio đều có đam mê với những phim kinh phí thấp, đều vận dụng cách làm phim tối giản, nhưng bên nào mát tay hơn trong việc làm phim kinh dị?
Nếu phải định nghĩa, A24 ban đầu là một công ty chuyên phân phối phim hơn là làm phim điện ảnh. Sau một thời gian, studio mới có bước chuyển dịch sang sản xuất. Điều đó không ngăn được A24 đã có cho mình một tầm nhìn riêng ngay từ đầu để trỗi dậy là một ngôi nhà nghệ thuật đáng nể trong làng phim độc lập.
Hereditary, Midsommar, The Witch, The Lighthouse, Saint Maud, The Lamb, Talk to Me, Pearl, X, Enemy, Tusk, Men... Chúng ta đang nói đến những kịch bản được thực hiện theo hướng không ai có thể ngờ được, thậm chí là cố gắng viết lại những công thức sợ hãi lâu đời theo hướng kinh dị nhất hoặc quái đản nhất (hãy xem Tusk nếu bạn thực sự gan dạ).
A24 nhắm đến những bộ phim hình thành từ lối kể chuyện phức tạp tập trung vào yếu tố kinh dị tâm lý, khai thác bối cảnh, kết hợp với kỹ thuật làm phim và hình ảnh được nâng tầm để ghi dấu ấn không thể quên. Ngay cả khi đó là những chủ đề thân quen, những bộ phim vẫn biết cách làm khán giả của nó lặng người hoặc hốt hoảng.
Pearl (2022) kết thúc trong màn thảm sát đẫm máu khiến người xem gai người dù đã được “foreshadow” từ lâu. Một âm mưu sâu xa đến cuối mới được tiết lộ trong Hereditary (2018). Màn hé lộ sự thật trong The Lamb hoàn toàn biến chuyển bộ phim. Cái kết của Men sẽ khiến bạn ám ảnh tột cùng, trong khi làm hoàn thiện bộ phim một cách súc tích. The Lighthouse không chỉ là câu chuyện về cơn điên xuất phát từ sự biệt lập. Tusk sâu sắc hơn bạn nghĩ, nếu bạn vượt qua được yếu tố kinh dị kinh tởm của nó.
Hầu hết các bộ phim A24 đều “điên” và “dị” ở một mức độ nào đó. Và những khía cạnh ấy hấp dẫn những khán giả yêu thích hương vị đáng sợ khác thường như vậy. Song, trở nên độc lạ cũng có thế khó của nó.
Phim “art house” vẫn có thể sinh lời nhờ vào kinh phí thực hiện khiêm tốn. Talk to Me chỉ tốn $4.5 triệu để làm và thu về doanh thu $92 triệu đáng nể. Nhưng không phải bộ phim nào cũng suôn sẻ như vậy. A24 đã thua lỗ không ít với các dự án của mình. Gần đây nhất phải kể đến Beau is Afraid với khoản lỗ $35 triệu.
Sự lập dị và nghệ thuật làm nên tiếng tăm cho A24 lại là điểm khó tiếp cận nhất đối với phim. Phim A24 thường gây tranh cãi liệu đây là một siêu phẩm hoặc hoàn toàn một bộ phim hợm hĩnh, dù khán giả đều đồng ý A24 là cứu tinh của thể loại kinh dị khi nó cần nhất.
Thật không may, điều đó đồng nghĩa các tác phẩm A24 cũng trở thành những món ăn rất đặc thù kén khán giả so với tính thương mại của Blumhouse.
Blumhouse: Bậc thầy “mainstream”
Không phải ai cũng có thể xem được phim kinh dị của A24, chưa nói đến việc cảm thụ, nhưng bất cứ ai cũng có thể thưởng thức phim kinh dị nhà Blumhouse. Những bộ phim được làm theo phong cách tối giản lại hiệu quả không ngờ trong việc làm nên những trải nghiệm kinh dị đáng nhớ.
Do Blumhouse thường sử dụng những ý tưởng quen thuộc cộng thêm một chút biến hóa, ngoài ra không có thay đổi nào quá phức tạp. Nhiều yếu tố kinh dị đã được thực hiện ở nhiều phim khác nhưng được vận dụng khéo léo hơn tại phim nhà Blum, tạo nên những bộ phim dễ xem mà vẫn làm nên sự căng thẳng rùng rợn.
Nhiều người đánh giá các câu chuyện kinh dị nhà Blum dễ đoán, nhưng lợi thế của chúng nằm ở tổng thể. Hơn nữa, sở dĩ sự lặp đi lặp lại chủ đề không trở nên ngán ngẩm nhờ các nhà làm phim đều đem đến cho phim những điểm nhấn riêng mà không bị nhà sản xuất can thiệp sâu sắc.
Paranormal Activity (2007) có lẽ là bộ phim kết tinh tư tưởng của studio. Sử dụng thể loại giả tư liệu với hai nhân vật chính, hồn ma chưa bao giờ hiện hình nhưng lại gây sợ hãi lần tò mò tột độ, bộ phim chỉ tốn vỏn vẹn $15 ngàn lại thu về đến hơn $190 triệu doanh thu.
The Invisible Man (2020) chỉ cần $7 triệu kinh phí để thu về $143 triệu doanh thu nhờ vào màn đối đầu kịch tính giữa nữ chính và tên sát nhân. Thương hiệu Insidious tổng doanh thu đã lên đến $731 triệu so với ngân sách (5 phần) chỉ vỏn vẹn $42.5 triệu nhờ xây dựng một thế giới tâm linh rùng rợn.
Blumhouse đã giải được bài toán làm phim để đảm bảo được tỷ lệ thành công cao hơn bình thường, ít rủi ro, mà không hy sinh chất lượng. Blumhouse đặt lòng tin vào đạo diễn, ý tưởng, một dàn diễn viên trẻ với hy vọng những nhân tố này có thể làm nên một bộ phim đáng nhớ.
Doanh thu đã nói lên thế mạnh của Blumhouse. Blumhouse hướng đến tính “mainstream” – đại chúng và dễ tiếp cận – dù là thiết kế một ý tưởng gốc. Studio dù không quá “art house”, liên tục thử nghiệm cách tiếp cận mới mẻ ngay cả khi phải “xào” lại những mô típ quen thuộc, tạo nên những bộ phim khiến nhiều người thích thú.
Blumhouse hay A24?
Khi người yêu phim kinh dị nghĩ về việc A24 hay Blumhouse làm phim hay hơn, một câu hỏi lớn được đặt ra là họ yêu thích phim kinh dị “art house” hay phim giải trí hơn? A24 là ngôi nhà của thể loại kinh dị nâng cao và Blumhouse đã thành thục sản xuất những bộ phim kinh dị “mainstream”. Cả hai đều có siêu phẩm lẫn những cú trượt chân.
Đối với thể loại kinh dị nói chung, cả hai khía cạnh đều cần thiết và quan trọng. Một bên luôn sẵn sàng làm mới mọi thứ, bên còn lại thì giữ lửa giữa thể loại với những bộ phận khán giả đông đảo. Bên nào làm tốt hơn có lẽ phải phụ thuộc vào tâm trạng muốn xem một bộ phim kinh dị như thế nào. Vậy còn tính hoàn thiện thì sao?
Trong thời buổi mà những thể loại điện ảnh ngày càng được trau chuốt và tính sáng tạo được đề cao, A24 là cái tên được đánh giáo cao hơn Blumhouse trong mắt những nhà phê bình. Nhưng về khía cạnh chạm đến khán giả rộng rãi, nhà Blum vẫn chiếm lợi thế với nội dung dễ tiếp cận dù chúng có là những câu chuyện từ đáng sợ đến quái gở.
Thể loại kinh dị vốn mang tính khám phá. Người xem khó mà hài lòng nếu chỉ có những câu chuyện đen tối quá phức tạp. Blumhouse có thể nói là phóng khoáng và tự do hơn trong cách làm phim so với A24 – ngôi nhà nghệ thuật này đôi lúc quá chú trọng tính phức tạp, đem đến nhiều hương vị kinh dị hơn.
Blumhouse vẫn có thể làm phim “art house” nếu muốn, nhưng rõ ràng là studio vẫn muốn đem niềm vui của phim kinh dị phổ biến rộng rãi nhất có thể. Như đã nói trên, thế mạnh của nhà Blum là tính tổng thể. Nên dù A24 có thể vượt qua Blumhouse ở tính nghệ thuật, phim Blumhouse hoàn thiện hơn khi nói đến chất lượng và giá trị sinh lời. Như vậy, có vẻ như nhà Blum mát tay hơn một chút trong việc làm phim kinh dị rồi!