[REVIEW] Không Gia Đình - Nhạt nhòa so với tác phẩm gốc
Đánh giá phim · Arisu ·
Không Gia Đình là bộ phim đáng xem nếu bạn không kỳ vọng quá nhiều. Tuy nhiên, nếu là fan của kiệt tác Không Gia Đình thì bạn sẽ thấy thất vọng.
Kéo xuống để xem tiếp
Không Gia Đình (Rémi sans famille) là kiệt tác văn học thiếu nhi đã gắn bó với tuổi thơ của bao người, trong đó có người viết. Chính vì vậy mà khi ra rạp xem phim, người viết đã không thực sự kì vọng nhiều, vì những bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm văn học thường gây thất vọng vì làm mất đi nhiều tinh hoa của tác phẩm gốc. Không Gia Đình phiên bản điện ảnh lần này cũng không tránh khỏi vấn đề đó, vì phim đã phải sửa đổi và cắt lược nhiều tình tiết so với bản gốc để vừa vặn với thời lượng hai tiếng. Nhưng nếu được xem như một tác phẩm độc lập, thì đây vẫn là một bộ phim tinh tế và nhiều cảm xúc, dù không thể nói là hoàn hảo.
Bộ phim là cuộc hành trình đầy cảm xúc của cậu bé mồ côi Remi và cụ Vitalis – ông chủ gánh hát rong đã mua cậu về từ bố nuôi của cậu. Nhịp phim chậm rãi, phát triển mối quan hệ của Remi với những người xung quanh cùng sự trưởng thành của cậu một cách hợp lí. Remi từ chỗ hoang mang sợ hãi vì đột nhiên bị tách khỏi gia đình, dưới sự dạy dỗ và tình yêu thương của cụ Vitalis, đã dần trở nên cứng cáp, trưởng thành, bộc lộ được tài năng và tìm được bản ngã của mình.
Về phía cụ Vitalis, ban đầu thu nhận Remi vì trân trọng giọng hát ngọt ngào thiên phú của cậu, rồi dần dần xem cậu bé như con mình, để rồi cuối cùng thông qua việc dạy dỗ và chăm sóc Remi, chính cụ cũng đã đối mặt được với quá khứ và tìm lại được giá trị của bản thân. Phim thể hiện thành công một Remi dịu dàng, lương thiện và mạnh mẽ, cũng như một cụ Vitalis nghiêm khắc, từng trải nhưng đầy tình thương. Chỉ có điều, vì quá tập trung vào Remi và cụ Vitalis nên những nhân vật khác không được khai thác đầy đủ, dù họ cũng có vai trò quan trọng không kém trong cuộc đời Remi.
Cách thể hiện cảm xúc, lựa chọn tình tiết, phát triển câu chuyện cùng lời thoại của phim tuy không thực sự đặc sắc nhưng khá tinh tế, khơi gợi được cảm xúc trong khán giả. Phim đưa khán giả qua mọi cung bậc cảm xúc, từ êm đềm nhẹ nhàng, trầm lắng suy tư cho đến sợ hãi và đau buồn. Dù vậy, phần cao trào của phim bị đẩy đi quá nhanh, vấn đề được giải quyết một cách quá dễ dàng tiện lợi, và kết thúc thì vội vàng. Chưa kể cách giải quyết phần cao trào của phim lại đậm mùi “anh hùng cá nhân” và tính hành động theo kiểu phim Mỹ, thật sự rất chỏi so với không khí bình dị đời thường của cả bộ phim. Điều đó khiến phim cứ như một bài tập làm văn được viết chăm chút mở bài và thân bài, rồi gần hết giờ nên phải viết vội vàng phần kết bài vậy. Có lẽ vì biên kịch không biết phải giải quyết vấn đề thế nào với thời lượng có hạn của bộ phim nên đành cố viết cho xong chăng?
Phần diễn xuất của dàn cast cũng là một điểm cộng cho phim. Cậu bé Maleaume trong vai Remi gây ấn tượng với khuôn mặt ngây thơ, biểu cảm trong sáng, dịu dàng và đôi mắt biết nói. Diễn viên Daniel cũng thể hiện được thành công một cụ Vitalis sắc sảo, bản lĩnh và cứng rắn nhưng cũng rất đỗi dịu dàng và tình cảm. Các diễn viên khác tuy ít đất diễn hơn nhưng cũng thể hiện được trọn vẹn vai diễn của mình.
Hai yếu tố quan trọng khác làm nên không khí của phim chính là quay phim và âm nhạc. Phim chăm chút từ những cảnh quay nhỏ như cánh đồng nhà Remi, khung cảnh núi rừng rộng lớn trong suốt chuyến hành trình của Remi, cho đến những cảnh quay đắt giá như khi Remi mở lòng để hát với cả trái tim trước một cánh đồng đầy khán giả, hay cảnh cụ Vitalis ôm cậu trong đêm tuyết rơi giá lạnh. Phim không lồng nhạc nhiều như phim Hollywood, nhưng bài hát ru không tên mà Remi vẫn luôn ngân nga hay đoạn violon đầy nỗi niềm của cụ Vitalis đều có sức khơi gợi cảm xúc mãnh liệt.
Nếu bạn kì vọng phim đem lại cho bạn những cảm xúc mãnh liệt như tác phẩm gốc, thì có lẽ Không Gia Đình bản điện ảnh này sẽ làm bạn thất vọng. Nhưng nếu bạn xem với tâm thế thoải mái như thưởng thức một bộ phim độc lập, thì đây vẫn là một tác phẩm đáng xem đậm chất điện ảnh Pháp.