[REVIEW] Wind River – Đáng tiếc cho một câu chuyện vốn dĩ có thể làm tốt hơn
Đánh giá phim · Moveek ·
Bộ phim lấy ý tưởng từ những câu chuyện có thật ở Wyoming – nơi có quá nhiều những cô gái trẻ bị mất tích.
Bộ phim lấy ý tưởng từ những câu chuyện có thật ở Wyoming – nơi có quá nhiều những cô gái trẻ bị mất tích. Mở đầu bộ phim bằng cảnh nạn nhân Natalie Hanson chạy trên nền tuyết trong đôi chân trần, sự sợ hãi của cô cùng với giọng thơ nhẹ nhàng đã vẽ nên một bức tranh đối lập, làm bật lên nét thê lương của nhân vật, gây hiệu ứng về cả phần nhìn và phần nghe đối với người xem.
Tuy nhiên, trái ngược với phần mở màn thì diễn biến tiếp theo của câu chuyện lại gây thất vọng khi tình tiết câu chuyện quá đơn giản và dễ đoán. Đồng ý là phim lấy ý tưởng từ những câu chuyện có thật, nhưng theo quan điểm cá nhân của tôi thì bộ phim cần cường điệu hóa nhiều hơn nữa để làm nên những tuyến nhân vật phức tạp, thời gian và quá trình điều tra dài và thách đố người xem cũng như cảnh sát hơn là một câu chuyện giản đơn như trong phim. Vẫn còn nhiều điểm chưa thỏa đáng và chưa giải thích kỹ khiến người xem rơi vào trạng thái lơ lửng, không hiểu rõ tại sao chi tiết ấy được đưa vào bộ phim nhằm mục đích gì, ví dụ như nơi ở của Chip – anh trai Natalie lại có vết xe dẫn tới nơi tìm thấy thi thể của bạn trai Nayalie là Matt Rayburn. Nội dung không tệ nhưng lại không được triển khai tốt để làm thỏa mãn, hài lòng người xem, chưa khiến người xem thật sự “đã” giống như xem một bộ phim phá án khác.
Các nhân vật trong phim cũng chỉ dừng lại ở mức tạm chấp nhận được, nhân vật Cory Lambert do Jeremy Renner được miêu tả như trung tâm của vũ trụ, một ngôi sao làm lu mờ hết tất cả những nhân vật còn lại. Về phần diễn xuất của Jeremy Renner trong bộ phim này tôi cũng không thật sự ấn tượng bởi cách thể hiện nhân vật của anh, tôi đã thấy rất nhiều lần ở những bộ phim trước đó, không hề có một bước đột phá trong vai diễn này. Tuy vậy, vai trò của Cory Lambert trong phim đã lấn át và khiến cho người cộng sự FBI Jane Banner chỉ như một người qua đường A, với tư cách là FBI cô Banner là người duy nhất có thẩm quyền trong vụ án nhưng cô lại không thể phát huy năng lực bản thân mà lại quá phụ thuộc vào Cory Lambert đã làm cho người xem chán nản mà đặt câu hỏi vậy ai mới thực sự là cảnh sát khi Cory luôn là người đầu tiên quan sát hiện trường và phát hiện manh mối. Một cảnh sát FBI phải thật bản lĩnh và đương đầu với tội phạm đồng thời cũng phải biết cách bảo vệ trước hết là bản thân chứ không phải là người bị bắn đầu tiên trong vụ đấu súng. Giá như có thể đẩy nhân vật Jane Banner lên ngang hàng với nhân vật Cory Lambert thì thật tốt để hai người có thể hợp tác điều tra vụ án cho đúng với nghĩa của từ “cộng sự”.
Thêm vào đó, phần hình ảnh và âm thanh cũng không mang lại hiệu quả tốt nhất. Mặc dù được đầu tư rất kỹ từng góc quay, thể hiện hết khoảng không gian bao la, trắng xóa, u buồn; các cảnh rượt đuổi cũng được chăm chút nhưng lại thái quá đến nỗi phản tác dụng; đặc biệt là cảnh hung thủ bỏ chạy góc quay xoay vòng theo hung thủ để tạo cảm giác hồi hộp nhưng xoay nhiều quá chỉ tạo cảm giác chóng mặt chứ không phải như ý định ban đầu nữa. Âm thanh trong phim cũng đồng cảnh ngộ với hình ảnh, những tiếng súng đạn rất to, hù được người xem, khiến họ cảm thấy giật bắn mình và bị cuốn theo nhân vật song vẫn phản tác dụng khi tiếng to hơn mức cần thiết, một tiếng súng thì không sao nhưng cả một trận đấu súng thì liên tục “đùng đùng” khiến người xem dễ bị sao nhãng khỏi bộ phim. Thiết nghĩ, thay vì “làm lố” phần hình ảnh và âm thanh như vậy thì nên tập trung cho quá trình điều tra hơn thì có lẽ bộ phim đã khác.
Bỏ qua tất cả những điều không tốt thì bộ phim cũng đã thành công trong việc chuyển tải sức mạnh của một của một cô gái trẻ, bản năng sinh tồn có thể khiến cô ấy chạy chân trần trên nền tuyết gần 10km, nỗi đau của gia đình khi mất đi một người con, một người em, một người chị để thêm quý những giây phút được ở bên nhau.
Thành viên: Trúc Thy