Your Name (2016) - Có những điều nhỏ bé hơn là cảm xúc
Đánh giá phim · Grewi ·
Lần thứ hai xem bộ phim này, cảm xúc có khác đi đôi chút, không còn bất ngờ nhiều như lần trước, cũng không còn thấy sự dễ thương khiến tôi phải cười cả buổi xem nữa. Lần này, cảm giác thật lạ, rung động hơn, gần gũi hơn và trên hết là ngọt ngào hơn rất nhiều.
Kimi No Nawa vẫn vậy, một bức tranh tuyệt đẹp mà Makato Shinkai mang đến cho người xem và nếu không thưởng thức bộ phim này ngoài rạp với một màn chiếu thật lớn thì thật phí.Tất nhiên, đó là với những ai thích nó, còn nếu đã không thể ngấm nổi thể loại này, thì những gì bạn cảm thấy chỉ là bức tranh của tuổi mới lớn được vẽ bởi một họa sĩ mà bạn cho rằng chỉ mới vào nghề.
Taki có buồn, Mitsuha cũng đầy nỗi lòng, của chàng trai, của cô gái trong cái thời trung học tươi đẹp. Là những người bạn thân, là những đồng chí sát cánh bên họ trong những năm dài của tuổi trẻ. Sống cạnh bên gia đình, một bên là mái nhà nhỏ ở chốn thôn quê, một bên là căn hộ bé trong cái thành phố rộng lớn đầy người. Mitsuha mất mẹ và ở với bà cùng em gái mình, cô bé hồn nhiên hỏi cha mình khi nào mẹ sẽ quay về trong dòng người đưa tiễn.
Còn với Taki, trong suốt bộ phim chẳng thấy nói về mẹ cậu ấy, chẳng thấy khi nào hai cha con thể hiện tình cảm với nhau, tất cả chỉ là một vài câu nói ở đầu phim. "Hôm nay tới phiên con nấu ăn mà nhớ không? Vậy mà lại ngủ nướng thế ấy....Bố đi trước đây, nhớ ăn hết súp Miso ấy...Dù trễ giờ cũng đi học cho đàng hoàng đi đó." Gia đình đó không có người phụ nữ và vì một lý do nào đó Makato đã không đưa vào bộ phim này. Nhưng một chút nhỏ ấy làm tôi hiểu hơn về Taki trước khi lạc vào những giấc mơ cùng Mitsuha, điều mà lần đầu tiên xem, tôi đã không h nềghĩ tới.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, thì ông tính sao?
Tự dưng hỏi gì đấy. Chuyện tương lai hả?
Ừm.
Không có gì, tui tính sẽ sống cả đời ở cái thị trấn này.
Đoạn đối thoại nhỏ này lại là thứ khiến tôi chú ý nhất trong lần coi này. Chẳng hiểu sao lại day dứt như thế, chẳng biết tại sao lòng tôi lại buồn như vậy. Tôi từng thấy mình thả cả tâm trí vào câu chuyện của Taki và Mitsuha, còn những câu chuyện khác, tôi lại bỏ qua một cách vô cớ để không nhìn ra hết những điều đẹp đẽ mà tác giả mang lại. Tessie nhìn về phía ngôi đình mà Mitsuha và tự nói với bản thân mình. Hai chúng ta thật là đúng khổ mà. Nhưng thân tâm cậu ấy biết rằng, cô bạn của mình còn mang trên vai nhiều thứ hơn cậu.
Những người trong làng nói về hai chị em Mitsuha, khen cô em gái nay đã lớn, cả hai đều xinh đẹp như mẹ ấy chứ. Cô bé Yoshuha nói với chị về việc làm thật nhiều Thánh Tửu để đem bán rồi lên Tokyo chơi. Sự vô tư trong suy nghĩ của một đứa trẻ thật khiến người ta thấy khó chịu làm sao. Những câu hỏi được dồn dập, rồi lại được giải thích, người bà kể cho hai cô cháu gái nghe những câu chuyện, về truyền thống, về thứ gọi là Musubi.
Người Nhật xem vạn vật là Thần, cây là Thần, sông, núi, đất, nước cũng là Thần. Mọi thứ đều có linh hồn, đều có những giá trị của riêng họ. Người ta gọi những vị thần là Kami, còn sức mạnh của họ, những nguồn năng lượng hiện diện trong vạn vật là Musubi. Vì mọi thứ trong không gian, thời gian vốn luôn liên kết nhau.
Buộc sợi chỉ lại cũng gọi là Musubi. Con người liên hệ với nhau cũng gọi là Musubi. Thời gian trôi đi cũng là Musubi. Chúng đều là sức mạnh của thần linh. Cho nên dây Bện mà chúng ta làm ra là nghệ thuật của thần linh và đại diện cho thời gian trôi đi. Chúng tụ họp lại và tạo nên hình thái. Chúng xoắn lại vào nhau, và liên kết lại, đôi khi chúng bị nới lỏng, rồi lại liên kết với nhau. Nó cũng là Musubi. Nó là Thời Gian….Dù là nước, cơm hay rượu. Những thứ đã lọt vào cơ thể người đều hòa vào tâm hồn, và có Musubi.