Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi
Good Morning and Good Night - Romance
Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi mang một vẻ đẹp quen thuộc: vẻ đẹp của sự mộc mạc, gần gũi và chân thật. Sài Gòn trong những thước phim là khu chung cư cũ, con hẻm nhỏ, quán cơm tấm đêm, đường hầm Thủ Thiêm, con kênh bắc ngang thành phố, ánh đèn đường ngả vàng,… đều là những hình ảnh mà người Sài Gòn trải qua mỗi ngày.
Đánh giá của anan681
anan681 8
Có mấy buổi sáng thức dậy nghe tim mình vỡ vụn giữa tinh không... Ừ chắc tại tụi mình sống vội quá rồi!
"Anh nói đúng chứ bộ, mình đâu thể thay đổi được ai, nhưng chúng ta có thể nói chuyện mà"
"Chúa nghe anh. Vậy ba mẹ không nghe anh à?"
"Con gái mấy em thật ngộ, không nói ra thì sao người ta biết mà"
"Em thấy sống vậy tổ làm tổn thương bản thân nên em nhận ra đến lúc mình phải yêu bản thân hơn rồi"
"Nghe mẹ nói, gia đình bạn bè hay bất cứ ai con gặp trên đời cũng đều do duyên phận, con phải biết trân trọng người ta nghe hôn?"
Một bộ phim dành cho những người trẻ đã và đang trải qua những phút yếu lòng giữa cuộc đời dài rộng này, dành cho những tín đồ nhạc Indie, dành cho người đã và đang bước qua những đổ vỡ để trưởng thành. Bộ phim sẽ chẳng dạy bạn một triết lý gì đó cao siêu, mà tự bản thân mỗi người sẽ thấy mình hiện diện đâu đó trong vài thước phim. Tan vỡ trong tình yêu, dang dở việc học hành, những ước mơ bị bỏ lở lưng chừng, niềm tin cạn kiệt... Những điều tiêu cực ấy vẫn diễn ra nhan nhãn mỗi ngày quanh ta, chúng ta nhìn nhận được nó nhưng ... bỏ lơ. Cuộc đối thoại giữa hai bạn trẻ giúp mình tỉnh ngộ nhiều điều mà mình từ lâu chẳng dám đối mặt. Nhẹ nhàng, chậm rãi, không cao trào gay cấn nhưng mình tin những thước phim đó sẽ khiến bản thân chúng ta phải đau đáu và suy nghĩ nhiều.
Và một điều mình thật sự mong bộ phim nên được đón nhận nhiều hơn là vì sự thành tâm và nỗ lực của các bạn trẻ làm nên bộ phim này. Âm thanh, bối cảnh tưởng chừng là những điều bình dị thân thuộc nhưng sẽ khiến chúng ta sẽ bàng hoàng nhận ra bản thân đã sống quá vội để cảm nhận những ơn lành đẹp đẽ đó. Bạn đã từng nghĩ tới thử leo lên một tầng thượng cao ở Sài Gòn để ngắm bình minh và nghe chuông nhà thờ chứ không phải là ủ dột thức tới 2h sáng rồi 6h dậy đi làm như một cái máy rệu rã chưa?
"Chú ơi chống xe" bao lâu rồi chúng mình thôi không quan tâm đến mọi người xung quanh.
Ngày nhỏ mắc lỗi sẽ có người ân cần bảo ban ta, nhưng lớn rồi vì cái sai của mình người ta sẽ lần lượt ra đi chẳng ai ở đó để nhắc và sửa sai dùm ta. Cuộc đời này không hai lần sống lại, vì là Cái Duyên nên chúng ta hiện hữu cùng nhau cùng thời điểm này nên hãy trân trọng và viết tiếp câu chuyện đời mình thật tốt như thuở ban đầu chúng ta đã từng kỳ vọng.
Xem xong bộ phim, mình chỉ ước giá như con người chúng ta bớt vài phần ích kỷ Cái Tôi đi và tạo ra nhiều cơ hội nói chuyện với nhau hơn. Vì nói để hiểu để yêu thương. Đừng im lặng nữa, chúng ta thờ ơ và đối xử tệ với cuộc sống này đủ lâu rồi!
"Anh nói đúng chứ bộ, mình đâu thể thay đổi được ai, nhưng chúng ta có thể nói chuyện mà"
"Chúa nghe anh. Vậy ba mẹ không nghe anh à?"
"Con gái mấy em thật ngộ, không nói ra thì sao người ta biết mà"
"Em thấy sống vậy tổ làm tổn thương bản thân nên em nhận ra đến lúc mình phải yêu bản thân hơn rồi"
"Nghe mẹ nói, gia đình bạn bè hay bất cứ ai con gặp trên đời cũng đều do duyên phận, con phải biết trân trọng người ta nghe hôn?"
Một bộ phim dành cho những người trẻ đã và đang trải qua những phút yếu lòng giữa cuộc đời dài rộng này, dành cho những tín đồ nhạc Indie, dành cho người đã và đang bước qua những đổ vỡ để trưởng thành. Bộ phim sẽ chẳng dạy bạn một triết lý gì đó cao siêu, mà tự bản thân mỗi người sẽ thấy mình hiện diện đâu đó trong vài thước phim. Tan vỡ trong tình yêu, dang dở việc học hành, những ước mơ bị bỏ lở lưng chừng, niềm tin cạn kiệt... Những điều tiêu cực ấy vẫn diễn ra nhan nhãn mỗi ngày quanh ta, chúng ta nhìn nhận được nó nhưng ... bỏ lơ. Cuộc đối thoại giữa hai bạn trẻ giúp mình tỉnh ngộ nhiều điều mà mình từ lâu chẳng dám đối mặt. Nhẹ nhàng, chậm rãi, không cao trào gay cấn nhưng mình tin những thước phim đó sẽ khiến bản thân chúng ta phải đau đáu và suy nghĩ nhiều.
Và một điều mình thật sự mong bộ phim nên được đón nhận nhiều hơn là vì sự thành tâm và nỗ lực của các bạn trẻ làm nên bộ phim này. Âm thanh, bối cảnh tưởng chừng là những điều bình dị thân thuộc nhưng sẽ khiến chúng ta sẽ bàng hoàng nhận ra bản thân đã sống quá vội để cảm nhận những ơn lành đẹp đẽ đó. Bạn đã từng nghĩ tới thử leo lên một tầng thượng cao ở Sài Gòn để ngắm bình minh và nghe chuông nhà thờ chứ không phải là ủ dột thức tới 2h sáng rồi 6h dậy đi làm như một cái máy rệu rã chưa?
"Chú ơi chống xe" bao lâu rồi chúng mình thôi không quan tâm đến mọi người xung quanh.
Ngày nhỏ mắc lỗi sẽ có người ân cần bảo ban ta, nhưng lớn rồi vì cái sai của mình người ta sẽ lần lượt ra đi chẳng ai ở đó để nhắc và sửa sai dùm ta. Cuộc đời này không hai lần sống lại, vì là Cái Duyên nên chúng ta hiện hữu cùng nhau cùng thời điểm này nên hãy trân trọng và viết tiếp câu chuyện đời mình thật tốt như thuở ban đầu chúng ta đã từng kỳ vọng.
Xem xong bộ phim, mình chỉ ước giá như con người chúng ta bớt vài phần ích kỷ Cái Tôi đi và tạo ra nhiều cơ hội nói chuyện với nhau hơn. Vì nói để hiểu để yêu thương. Đừng im lặng nữa, chúng ta thờ ơ và đối xử tệ với cuộc sống này đủ lâu rồi!