“Nếu tôi ra ngoài ăn một mình, sẽ chẳng có ai làm phiền tôi cả. Nhưng nếu tôi đi cùng John Travolta chẳng hạn, tôi không thể ăn một cách yên ổn. Đấy, tôi có phải là sao đâu”, diễn viên nổi tiếng Dustin Hoffman phân trần. Ông dường như không nhận ra rằng, mọi người ngưỡng mộ và kính trọng ông đến nỗi không ai đủ can đảm để làm phiền ông.
Dustin Hoffman sinh ra tại Los Angeles ngày 8/8/1937. Ông từng theo học diễn xuất tại Pasadena Playhouse. Dustin tâm sự: “Sự thật là tôi không hề muốn trở thành một diễn viên, tôi thích là nhạc công dương cầm hơn. Hồi học ở trường Santa Monica, tôi học không được tốt lắm. Tôi phải cần đến 3 thư giới thiệu và một ai đó khích lệ bằng cách nói với tôi rằng, chẳng ai bị trượt trong lớp học diễn xuất cả. Tôi bắt đầu như thế đấy”.
Sau đó, Dustin Hoffman đến New York theo đuổi sự nghiệp học hành. Ông kể: “Đó là năm 1958, khi ấy tôi mới 21 tuổi”. Công việc đầu tiên của ông là một show diễn trên sân khấu Broadway mang tên A Cook for Mr General (1961), đó không phải là bàn đạp cho sự nghiệp của ông sau này. Dustin tiếp: “Cho tới năm tôi 30 tuổi, tôi chưa bao giờ kiếm nổi 3.000 USD/tháng. Năm 1958, tôi còn được hưởng trợ cấp thất nghiệp cơ đấy, mức cao nhất hồi đó là 50 USD/tuần. Như thế là tôi làm việc trong 20 tuần và nhận trợ cấp thất nghiệp cho hơn 26 tuần”.
Thành công đến với Dustin Hoffman khi ông nhận được vai diễn một chàng sinh viên bị mẹ của bạn gái quyến rũ trong bộ phim The Graduate (1967). Vai diễn này mang lại cho ông đề cử Oscar đầu tiên trong đời. Hai năm sau, ông nhận được đề cử tiếp theo cho nhân vật Ratso Rizzo trong Midnight Cowboy (1969), bộ phim ông đóng chung với Jon Voight, bố của Angelina Jolie. Vai diễn ông bố trong Kramer vs Kramer (1979) là thành công thứ tư trong đời ông.
Ngày 6/10/1980, Dustin ly dị người vợ là diễn viên ballet Anne Byrne. Chỉ 15 ngày sau khi mọi thủ tục ly hôn hoàn tất, ông kết hôn với Lisa Gottsegen, người vợ sống với ông cho tới bây giờ. “Tôi có tất cả 6 người con, hai đứa út vẫn sống cùng tôi”, ông nói với vẻ tự hào, “Max đã đi học đại học, còn Allie vừa mới học xong phổ thông. Nhưng cả hai đứa đều không thích nghề diễn. Tôi chỉ dám chắc là cậu cả Jake sẽ tiếp tục nghề đạo diễn mà thôi”.
Ông bố là diễn viên kỳ cựu không biết liệu sau này các con ông có hối tiếc vì đã không nối nghiệp bố hay không, nhưng chính trong đời ông cũng từng phải tiếc nuối. Ông đã bỏ một số bộ phim mà sau này đã đi vào lịch sử điện ảnh. Một trong những vai diễn đó lọt vào tay của Robert De Niro, đó là nhân vật Travis Brickle trong Taxi Driver, còn một vai khác sau này do Al Pacino đảm nhiệm là Bố già Michael Corleone trong siêu phẩm The Godfather. Ông tâm sự: “Khi nhìn lại, tôi tiếc vô cùng những bộ phim lẽ ra tôi nên tham gia, và phải mất một thời gian dài tôi mới nhận ra rằng, có những kịch bản không hề quan trọng với mình”. Vì bộ phim Tootsie (1982) mà ông từ bỏ Gandhi bởi cả hai dự án đến với ông cùng một thời điểm. Khi Tootsie mang lại cho ông đề cử Oscar thứ năm, Dustin mới thở phào vì biết mình đã lựa chọn đúng. Nhưng giải Oscar lọt về tay Ben Kingsley với vai diễn lẽ ra là của ông trong Gandhi thì một lần nữa, Dustin lại hụt hẫng. Mãi đến khi nhận được giải Nam diễn viên xuất sắc với bộ phim Rain Man đóng chung với Tom Cruise, Dustin mới tạm hài lòng về mình.
Trò chuyện với Dustin Hoffman luôn là một việc thú vị, bởi óc hài hước là đặc điểm nổi bật của diễn viên kỳ cựu này.
- Ông đã bao giờ phải dùng đến liệu pháp tâm lý?
- Có chứ, tôi vẫn đang phải dùng đấy thôi. Tôi không nhớ là đã bao giờ mình không phải dùng đến liệu pháp này hay chưa. Tôi hy vọng rằng tôi vẫn dùng đến nó kể cả sau khi tôi chết. Đó là một trong những điều người ta được học, nếu người ta có một nhà trị liệu tốt thì người ta sẽ làm mọi thứ một cách tự phát.
- Nói châm biếm một chút, liệu ông có thích sự nghiệp của mình nếu ông không được giao vai diễn nào cả?
- Có, có, có và có. Tôi bắt đầu sự nghiệp với những vai phụ, và giờ đây tôi lại quay trở về với các vai phụ (cười). Tôi thấy thật khôi hài.
- Ông có nghĩ đến giải Oscar mỗi lần quyết định nhận một vai diễn nào đó?
- Một số diễn viên sẽ nói dối khi nhận được câu hỏi này. Ví dụ như Will Farrel chẳng hạn, anh ta sẽ nói rằng anh ta chẳng thích thú gì với giải Oscar cả. Nhưng trong những cảnh chúng tôi đóng chung với nhau, khi tôi khen anh ấy đóng tốt thì Will sẽ hỏi ngay rằng, liệu anh ta có được đề cử hay không. (cười)
- Theo ông, giải Oscar có làm thay đổi cuộc đời của một diễn viên?
- Theo Emma Thompson thì người ấy sẽ sống lâu hơn. Sự thật đấy! Các nhà thống kê đã kết luận rằng người ta sẽ sống thêm được 8 năm nếu giành được một giải Oscar. Vì thế nếu không phải vì tiền thì mục đích đoạt giải Oscar cũng là vì để kéo dài cuộc sống.
- Hiện tại ông có tham gia bộ phim nào không?
- Chúng tôi vừa làm xong Mr Magorium’s Wonder Emporium hôm 11/6 ở Toronto. Tôi đóng vai ngài Magorium bên cạnh diễn viên Natalie Portman. Magorium là người phát minh ra một đồ chơi “thọ” 243 tuổi. Ông di chúc toàn bộ tài sản cho Natalie Portman. Khi đó, tất cả lũ đồ chơi trong kho bắt đầu chạy trốn. Đây là lần đầu tiên tôi cộng tác với một đạo diễn “mới ra lò”. Cũng không phải vì trước đây tôi né tránh các đạo diễn mới, mà tự nhiên nó cứ xảy ra thế thôi.
- Ông có thấy tự do khi đóng các vai nhỏ lẻ như trong Finding Neverland, I Heart Huckabees và Meet the Fockers?
- Không, tôi nhớ vị trí của một ngôi sao. Đấy mới là tự do. Khi người ta đưa tôi kịch bản của Stranger than Fiction, tôi đã gọi đạo diễn Marc Foster để hỏi xem nhân vật của tôi bắt đầu xuất hiện từ trang nào. Tôi nói rằng tôi đang giở đến trang 23. Anh ấy bảo tôi cứ đọc tiếp đi và còn nói rằng, nó không phải là vai chính nhưng nó còn hơn vai diễn trong Finding Neverland cơ.
- Trong phim, ông đóng chung với hai diễn viên hài nổi tiếng là Emma Thompson và Will Farrell. Ông có thể kể về những kỷ niệm với họ?
- Đầu tiên thì tất cả chúng tôi đều tán phét về vợ hoặc chồng mình. Emma và tôi rất thích thú với việc này. Thỉnh thoảng chúng tôi cùng nhau đi dạo ở đường phố Chicago, nhớ lại những cảnh trong phim rồi cứ thế diễn đi diễn lại lời thoại. Nếu bị ai đó nhận ra, chúng tôi sẽ lái lời thoại như thể đang nói chuyện bình thường với nhau vậy. Và như thế cũng là cách để chỉnh sửa lời thoại đấy. Còn về vụ đêm giao thừa giữa tôi và Emma thì tôi không thể kể được đâu.
- Cuối cùng thì ông vẫn phải thừa nhận rằng mọi người nhìn ông như một ngôi sao. Ông có thích việc đó hay là muốn giấu mình sau cặp kính râm và sùm sụp chiếc mũ khi xuất hiện trước công chúng?
- Emma cứ phàn nàn rằng tôi không chịu đội mũ hay quàng khăn để ngụy trang khi đi xuống phố. Nếu đội mũ thì người ta sẽ chỉ thấy mũi thôi, như thế thà để người ta nhận ra mình còn hơn tưởng mình là một lão già nào đó. Tôi chẳng thấy ai có cái mũi giống mình mà lại đội mũ cả. Những người có mũi to trông sẽ rất xấu khi đội mũ. Lý do chính là thế đấy.